
nh!
Thấy anh tức giận, Tề Phàm lại tuyệt không sợ, giảo
hoạt cười.
“Đợi chút!” Cô gọi anh lại.
“Còn có việc gì à?”
“Dù sao làm cũng làm rồi, lần thứ mấy, có khác gì đâu.
Lần đầu tiên, cũng chẳng khác lần 2, qua là lần thứ hai tới lần n như nhau. Anh
sẽ không mất hết hy vọng đấy chứ? Nhưng mà, nên làm, cũng đừng lãng phí, anh
giúp em đi, cùng dùng hết nó, được không?” Lắc lắc cái hộp trong tay, cô cười
mị hoặc.
Lạc Kì vừa mới bình ổn dục vọng, giờ lại rục rịch.
Rốt cục, anh đầu hang theo bản năng, cô quả nhiên có
bản lĩnh, khiêu khích xúc động nguyên thủy nhất trong anh.
Ngay cả khi anh phong lưu đã thành tính, cũng chưa thử
qua lưu luyến với một cô gái lâu như vậy.
Một ngày hai đêm, bọn họ ngay cả nhà cũng chưa ra khi
nào, ngoại trừ điều tất yếu là ăn cơm và nghỉ ngơi, họ chỉ ở trên giường vận
động, thậm chí ban đêm Tề Phàm còn bò khỏi giường trần truồng ngồi gặm một cái
đùi gà, anh nằm ở trên giường không biết làm sao khi có tinh thần, một
tay hạ gục cô, cô tức giận lấy chân anh làm chân gà cắn!
Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, Anh giống như
một tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, lần lượt mê mệt bới kích tình của cô.
Cuối cùng cũng dùng xong, anh buông người trên tay,
lại có chút không tha.
“Em là tình nhân hoàn mỹ.” Anh cười.
“Anh cũng thế.” Tề Phàm cũng cười, thân thể đau, xương
cốt đau, đầu đau, thế thì sao, anh là Lạc Kì mà cô muốn.
“ Nhưng mà bữa tiệc nào cũng có kết thúc, hy vọng em
nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta, dừng ở đây.”
“Vâng.”
Tề Phàm cười có chút thâm ý, Lạc Kì, có một số việc, sợ không phải do anh đâu. Kết hôn [2'>
Đã mang thai sáu tháng, Tề Phàm vận động có chút không
tiện, cô vẫn mỗi ngày kiên trì tản bộ chung quanh biệt thự chung.
Một người phụ nữ Đông Phương xinh đẹp, hoặc là có thể
nói là cô gái, nhìn qua còn chưa trưởng thành, lại vác cái bụng thật to, bức
tranh này rất là hấp dẫn người, đi đâu cũng có người nhìn lại.
Tề Phàm không để ý tới ánh mắt những người đó, vỗ về
bụng, chuyên tâm nói chuyện với cục cưng.
“Cục cưng, có mệt không hả? Mệt rồi chúng ta về nhé?”
Vài ngày gần đây, thân mình có chút sa sút, vừa muốn
trở về, cục cưng lại dùng sức đá cô một phát.
“Chà! Cục cưng không muốn trở về sao? Thế chúng ta đi
sang bên kia ngồi nhé?”
Con đường nhỏ này là nơi gần nhất mà Tề Phàm hay tới,
tìm vị trí ngồi xuống, cô lại bắt đầu thương lượng cùng cục cưng.
“Cục cưng, con muốn uống cái gì nào? Cà phê không
được, rượu vang không được, rượu Vodka lại càng không được . A — đúng rồi,
chúng ta uống sữa cho khỏe nhỉ.”
Người bên cạnh nghe thấy cô thì thào độc thoại thì
,“Xì” Cười ra tiếng.
Tề Phàm nhịn không được quay đầu, muốn nhìn là người
nào vô duyên đến vậy, nhìn lại, là gương mặt đông phương hiếm gặp. Mặt tuấn tú,
khóe miệng cười giương lên với cô đang ngồi đối diện, bộ vét vừa vặn màu đen,
quần dài, nhìn qua rất là thản nhiên tự đắc.
Bộ dáng của anh làm cho Tề Phàm không khỏi liên tưởng
đến Lạc Kì, đáy lòng trầm xuống, liền quay lại đầu, không nhìn anh nữa.
Trang Nghiêm tự gõ đầu mình, anh làm sao vậy, chuyện
chả có tí buồn cười mà không ngăn được tiếng cười.
Bất quá, cô gái này, thật là thú vị . Một đường đi
tới, không ngừng cằn nhằn, cười đến hạnh phúc vui vẻ. Cười khẽ tóc ngắn ngang
vai, đỉnh đầu có hai chùm tóc quật cường cong xuống, bộ dáng rất ư buồn cười.
Cô cực kì xinh đẹp, giống người trong tranh, mặt mày
có nét đẹp của người mẹ, lại có nét bướng bỉnh của trẻ nhỏ. Bụng cô thật sự rất
lớn, người cũng rất gầy, quần áo rộng thùng thình càng làm cho thân hình cô
thêm nhỏ bé, lông mi dài quá mắt, đôi lông mi rợp bóng nhìn sâu vào trong mắt
còn có chút mệt mỏi.
“Vị tiểu thư này.” Đứng dậy vòng đến trước bàn, anh
vấn an.
“Làm ơn gọi tôi phu nhân.” Cô chỉ chỉ bụng mình.
“Ok, vị phu nhân này, không ngại ngồi chung chứ?”
Cười khẽ sờ sờ cái mũi, cô gái này rất thú vị, đối với
thân phận đã kết hôn, coi trọng vậy, loại đàn ông nào có thể làm cho cô để ý
đến vậy.
Không hiểu , anh lại có chút hâm mộ thậm chí là ghen
tị người đàn ông không lộ mặt kia, mỉm cười lắc đầu, muốn ra lệnh cho cảm xúc
trong lòng không được trào ra.
Kỳ thật ngay từ đầu, thấy cô một người anh đã từng một
lần nghĩ đến, cô là vợ bé nhà giàu hoặc tình nhân ai đó.
Hiện tại đã biết cô đã kết hôn, liền nhịn không được ở
trong lòng oán thầm, để một người phụ nữ mang thai tự đi tản bộ, uống này uống
nọ, tên kia không xứng chức ông xã, lại càng không xứng chức ba ba.
“Bên kia còn có rất nhiều chỗ ngồi.” Cô uyển chuyển cự
tuyệt.
“Bị mỹ nữ trực tiếp cự tuyệt như thế, không thể tin
được mị lực của tôi suy yếu nhanh như vậy, tôi thật sự thấy bị tổn thương.”
Ôm ngực giả vẻ mình vô cùng đau đớn, anh làm Tề Phàm
cười nắc nẻ.
“Được rồi, anh vẫn thần thái sáng láng, anh tuấn bất
phàm, không chê còn giúp tôi uống sữa đỡ nhàm chán, xin mời ngồi.”
Người đàn ông này rất thú vị, ở đây người Hoa rất ít,
có thể gặp nhau, cứ coi như duyên phận đi.
“Có thể ngồi cùng với mỹ nữ thế này, đừng nói sữa
cùng, uống nước trắng cũng thấy rất ngọt.”
Kéo cái ghế dựa