
anh không khách khí ngồi xuống, đồng
thời cũng gọi một ly sữa.
“Xin chào, tôi tên Trang Nghiêm, Nghiêm trong nghiêm
túc.”
“Trang Nghiêm? Rất đặc biệt .”(Cam: Chả quá đặc biệt,
em còn tưởng tính từ, định ko viết hoa =))
“Ông nội tôi đặt cho.”
“À, tôi tên là Tề Phàm.”
“Tề Phàm?”
“Cũng là ông nội đặt cho, bất quá Phàm này, không phải
là phàm thường nghen.”
“À, hóa ra là Tề Phàm không tầm thường, rất vui được
gặp cô.”
“Tôi cũng rất vui được quen biết anh, Trang Nghiêm
không nghiêm túc”
Trang Nghiêm nhíu mày, cô gái này, dám lấy tên anh ra
nói giỡn.
“Muốn cụng ly không?”
Anh cứ vậy bưng ly sữa ngồi chỗ kia, nhìn phong cách
của anh, Tề Phàm nhịn không được cười anh.
“Đương nhiên, nhưng, phải kính ai đây?”
“à – cứ kính “Không tầm thường” và “không nghiêm túc”
đi!”
Tề Phàm híp mắt, cười đến sáng lạn.
“Được, vậy kính không tầm thường cùng không nghiêm
túc.”
Bị đôi mắt cười của cô lung lay, Trang Nghiêm chớp mắt
tim đập mạnh còn loạn nhịp.
Ngay lúc này anh cảm thấy, lần này đi New York cũng
không tính vô ích. Tuy rằng không có tình cảm ướt át, nhưng nói chuyện phiếm
với thiếu phụ trẻ này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với tình một đêm nông cạn
kia.
“Thực xin lỗi, tuy như vậy rất không lễ phép, nhưng,
cô trông còn rất nhỏ tuổi ……”
“Tôi đã trưởng thành , chẳng qua là trông giống trẻ
con thôi.”
Như là biết anh muốn hỏi cái gì, Tề Phàm giành trả lời
trước.
“Tôi bình thường cũng không phải để ý linh tinh đâu.”
Ý thức được mình muốn theo đuổi một người mẹ trẻ tuổi, Trang Nghiêm có
chút ảo não.
“Thật sự không sao mà.” Không hình tượng ngáp một cái,
uống ly sữa, cô có chút mệt nhọc. Day day chỗ phù trên mặt, ánh mắt đã hơi mờ
nước, cô ngượng ngùng cười cười.
Không nghĩ tới cô sẽ làm động tác tự nhiên như vậy,
Trang Nghiêm nhìn đến thất thần, nên không tự thức tỉnh được.
“Cục cưng của tôi bị anh nhìn đến thẹn thùng rồi này.”
Tề Phàm vươn tay, nghịch ngợm lắc lắc trước mắt anh,
ánh mắt anh không thể che dấu.Đối với cô mà nói, ngoại trừ Lạc Kì, bất cứ người
nào có ý với cô, cô cũng không thể đáp lại.
“Thật có lỗi.” Hôm nay thấy mình thật thất thố, Trang
Nghiêm cảm thấy, có chút không giống mình .
“Là tôi thất thố mới đúng, nhưng mà, tôi đang thật sự
mệt mỏi, anh không biết chứ, thân tôi nhẹ lắm. Tôi muốn trở về, lần sau gặp lại
nhé.”
Trang Nghiêm nuốt lời muốn vọt ra “Tôi thử ôm một cái
xem nặng nhẹ bao nhiêu.” Nuốt lời xuống, theo lễ đáp lại.
Lưu luyến không rời bóng dáng cô: “Lần sau gặp lại, Tề
Phàm.”
======
Nhưng không biết, lần sau rất lâu, tuy Trang Nghiêm
vẫn mỗi ngày đến này quán bar lộ thiên đó, nhưng đến lúc anh rời khỏi New York,
lại không gặp được Tề Phàm lần nào.
Anh nghĩ, có lẽ, cô cũng không ở đó nữa, có lẽ cô đã
rời khỏi. Tóm lại, cô cứ như vậy mà biến mất, không lưu lại một tí dấu vết nào.
Tất
cả tựa như một mộng đẹp, ở trong mộng, anh gặp gỡ một thiên sứ không tầm
thường, cái cười, chau mày, đều như khắc trong đầu anh, bỏ đi không được, Cho đến
rất nhiều năm sau, lại gặp được cô, rung động kia mãnh liệt đến mức anh không
thể bỏ qua. Sinh con
Ngày đó sau khi trở về đã là chạng vạng, Tề Phàm cảm
thấy đau bụng, trễ một chút lại gặp may.
Dì trông sợ tới mức lập tức sai người đưa cô đến bệnh
viện, may mà bà sợ bóng sợ gió chuẩn bị.
Nhưng, sau đó, bà dì không yên tâm để cho cô một mình
ra ngoài, bà cứ nghĩ mà có chút sợ sợ.
Vì thế, cuộc sống còn lại cô cũng không ra khỏi biệt
thự nửa bước. Chỉ tản bộ ở hoa viên biệt thự, mỗi lần đi thì đằng sau cũng có
rất nhiều người, sợ phiền toái mấy người nên hầu hết thời gian cô chỉ đứng ở
trong phòng.
Sáu tháng sau, Lạc Kì một lần cũng không có đến gặp
cô, mỗi ngày cô chỉ ngắm nhìn món đồ vật trên tay.
Hôn sự này là cô cưỡng cầu, ngay cả cục cưng trong
bụng cũng là cô cưỡng cầu đến, cô đã bức anh quá nhiều, vẫn không nên hy vọng
xa vời cái gì nữa.
Cô không có phương tiện lên mạng, cô làm phiền quản
gia biệt thự, mỗi ngày đi in tin tức của Lạc Kì trên mạng ra cho cô.
Lạc Kì bị soi mói rất nhiều, chuyện xấu không ngừng,
cô nhẹ đọc lướt qua tin tức. Tin tài chính hay đi cùng với một hay hai cô người
mẫu, tin gì anh cũng không cự tuyệt.
Trong đó tuy có báo thêm mắm thêm muối chút, nhưng Tề
Phàm cũng rất rõ phương diện này hầu hết là thật.
Anh không ngại người khác chụp anh, lại càng không để
ý cô có đọc được không.
Không có cô bên cạnh, Lạc Kì vẫn như cũ, đường làm
quan rộng mở, bên người có đủ loại mỹ nhân vờn quanh.
Tuy rằng cố gắng tự lừa mình, nhưng Tề Phàm hiểu được,
anh có lẽ sớm đã quên, ở bên này, còn có một người là cô.
Nhưng, cô không có biện pháp hận anh rời khỏi anh.
Cô vẫn cố gắng mỉm cười, nhẹ tay khẽ vuốt cái bụng đã
nhô cao.
“Cục cưng, con cũng nhớ ba ba đúng không? Mẹ cũng rất
nhớ……”
“Con không tức đúng không, tức ba ba rồi sao anh ta
cũng không đến nhìn chúng ta? Không sao, chúng ta hào phóng một chút, không nên
trách ba ba được không? Con xem, ba ba công tác rất bận, ba ba không phải không
thương chúng ta , lại sẽ càng không quên chúng ta đâu ……”
Dự tính thá