
g kiên nhẫn quay đầu lại thấy trên xương quai xanh anh có dấu
hôn.
Buộc mình không cần nhìn, nhưng ánh mắt vẫn là quản
không được, càng nhìn càng khó chịu, lại không thể cưỡng chế nhìn lại đó
một lần.
Lạc Kì bất mãn cô không chuyên tâm, dùng sức cắn cô
một cái, tiện đà khiêu khích càng thêm ra sức.
Anh biết rõ nơi Tề Phàm mẫn cảmg, giây lát cô thở hồng
hộc, hướng anh bắt đầu.
Rút bỏ trói buộc trên người hai người, chỗ trống tình
cảm cần được lấp đầy lâu lắm rồi, anh muốn tưởng niệm từng tấc da thịt của cô.
Ngón tay ở trên người cô mỗi động tác lại lưu luyến
lại không rơi vào ngõ cụt, thân thể của anh đối với thân thể mà anh yêu mến
kịch liệt mà rất nhiệt tình đáp lại.
Cô luôn làm cho anh rất dễ dàng động tình, làm cho anh
có cảm giác rất thành tựu.
Cô giống như thiên sứ, nhưng cũng giống ma quỷ, hấp
dẫn anh, mị hoặc anh.
Có khi anh không hiểu, cô kỳ thật không có gì bất đồng
với những cô gái anh đã gặp, xinh đẹp, gợi cảm, nhiệt tình. Có lẽ ở cô có một
loại ma lực, làm cho người ta kháng cự cũng không được.
Cảm giác này, giống như là tâm động làm cho người ta
trở tay không kịp!
Không, không nên thế này, cô không giữ quy tắc nên mới
hạ dược với anh, trên đời này, ngoại trừ Tương Hân, không có người nào có thể
làm cho anh động tâm.
Nhưng mà, anh lại càng ngày càng để ý, không rõ cảm
giác này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Không muốn và muốn, tùy ý thân thể bị cảm giác chi
phối, anh chôn sâu ở trong cơ thể cô, lần lượt dò hỏi nơi mềm mại kia, tới chỗ
sâu nhất, ra ra vào vào, liên tiếp tạo ra luồng nóng bỏng.
Mà trên thân anh, dấu vết không chút nào kiêng kị hiện
ra trước mắt cô, Tề Phàm căm giận ôm chầm anh, dùng sức cắn lên bờ vai của anh,
người đàn ông này, sao có thể tàn nhẫn thế, dám mang dấu vết của người khác tới
khi dễ cô.
Nước mắt như mưa, nhưng lại khóc không thành tiếng.
======
Làm xong, tất cả lại trở về yên tĩnh, Lạc Kì ghé vào
trên người cô, ép làm cô khó thở.
Anh còn đang ở trong cơ thể cô, không có lui ra ngoài,
cô cũng không đẩy anh ra, chỉ có thời điểm như vậy, cô mới được ôm Lạc Kì.
Tay xoa ngực trái của anh, nơi đó dội lên từng nhịp
mạnh mẽ.
Cô nghe được rất rõ, nơi đó, không có mình.
Mỹ nhân tâm kế
Một hồi mây mưa qua đi, Lạc Kì nặng nề ngủ ở bên cạnh
cô, Tề Phàm thì không một chút buồn ngủ.
Cô thương anh, không thể nghi ngờ,.
Cô tự hiểu được lòng mình, chỉ là cô dùng biện pháp
ngu ngốc nhất giữ anh lại bên người.
Thứ cô muốn đơn giản, nhưng cũng rất khó.
Về nước, Tề Phàm ở trong nhà, cục cưng được ông bà Lạc
và dì chăm sóc, cô rảnh rỗi tay chân, chỉ thỉnh thoảng phải ôm bé đi dạo trong
hoa viên, hoặc là ngủ trưa cùng bé.
Thời gian còn lại, cô không có việc gì, mà hầu hết
thời gian cô chỉ có ngẩn người.
Cuộc sống của cô không nên như vậy, cô mới mười chín
tuổi! Như vậy cô hoàn toàn không được Lạc Kì đáp lại.
Cô phải là người đâu tiên nhìn thấy thế giới trong Lạc
Kì.
Cũng là người đầu tiên cho Lạc Kì biết, cô, cũng không
phải dễ bắt nạt như vậy!
======
Lạc Kì nổi giận đùng đùng vào phòng, ném một tập văn
kiện hết sức lên mặt bàn, Tề Phàm đang ru cho Thiên Ân ngủ, bị anh làm
hoảng sợ.
“Anh làm gì thế!”
Tề Phàm kêu to, cô biết trong tay anh là gì, cô muốn
chọc giận anh, thì sao!
“Anh làm gì, anh mới phải hỏi em làm gì đấy? Hợp đồng
này kí khi nào, sao anh không biết!”
“Ký hôm qua, em ký với cô ấy, anh có ý kiến à?”
Nghe thấy tiếng cãi nhau, ông bà Lạc chậm rãi xuống
lâu.
“Ba, chuyện lớn như vậy, vì sao ba không thương lượng
với con một chút chứ?”
Lạc Kì nói chuyện với ba, quay lại trừng mắt với Tề
Phàm, nhất định là cô giở trò quỷ, chẳng lẽ đây là mục đích cô muốn gả cho anh!
“Công ty của tôi ký hợp đồng với nghệ sĩ, tôi còn phải
xin phép anh, chắc tôi phải đánh một bản báo cáo cho anh rồi đợi anh phê duyệt
nữa nhỉ!”
“Ba, ba biết không phải con có ý đó!”
“Vậy ý của anh là gì!”
“Tề Phàm giờ không nên ra ngoài làm việc, càng không
thích hợp làm nghệ sĩ. Hơn nữa, cô ra ngoài làm việc, Thiên Ân làm sao bây
giờ?”
“Thiên Ân có chúng tôi chăm sóc, hai người không cần quan
tâm. Con bé còn trẻ tuổi vậy, tương lai có tiềm năng nữa, không thể vì gia đình
mà mệt được!”
Bà Lạc cũng đi theo hát đệm, Lạc Kì tức giận phẩy tay
áo bỏ đi, nhưng không nói chuyện với Tề Phàm đang nhìn bóng dáng anh, biểu tình
trên mặt cũng không rõ là ý gì.
“Phàm Phàm, không cần để ý đến nó, tính tình của nó
vậy đấy. Thằng tiểu tử xấu xa đó, sớm muộn gì ba cũng đánh cho nó thức tỉnh mới
thôi.”
Ông Lạc ngồi xuống, tức giận ngút trời.
“Ba, ba đừng kích động, yên tâm ạ, con sẽ thử nói
chuyện lại với anh ấy. Lần này hai người giúp con lớn vậy, con sẽ không làm hai
người thất vọng .”
“Con không có việc gì thì chúng ta an tâm rồi.”
Bà Lạc đau lòng vỗ vỗ đầu cô, Tề Phàm cười đưa hai
người trở về phòng.
Không ngoài Tề Phàm dự liệu, không đến 3 phút đã nhận
được điện thoại của Lạc Kì.
“Tề Phàm, em cứ đi đi, em thật giỏi! Diễn xuất một
dáng vẻ nặng tình vậy, nói cái gì mà yêu anh, cái gì mà thiên địa chứng giám,
trời trăng chứng giám,