
với cô.
“Em tự đi vào được rồi, bọn họ còn chờ anh, mau trở về
đi.”
“Tề Phàm!”
Cô hôm nay phải cho anh xem sắc mặt cô mới được, cô
rốt cuộc muốn thế nào! Ngày mai cô phải đi diễn, hơn một tháng mới trở về, đêm
nay cô còn đuổi anh đi!
“Lạc Kì, em yêu anh.”
Cô bỗng nhiên quay sang, cười tới mức khuynh thành.
“Em dám giỡn anh!”
Đột nhiên bừng tỉnh, cô gái nhỏ này đều là giả vờ với
anh, để anh chui đầu vào rọ!
“Em càng ngày càng hư.”
Kiễng chân, ôm cổ anh, còn không quên hôn anh.
“Lá gan em càng ngày càng lớn, nhỉ? Mới vài ngày, em
đã quên sự lợi hại của anh, hôm nay anh phải cho em biết, cái gì là sợ!” Anh ôm lấy cô đi vào Tề gia……
Tề Phàm mặt chôn ở trong lòng anh, trên mặt tươi cười
không ngưng được.
Đau thương là của cô
“Phàm Phàm, cô có tâm sự à?”
Cô ngây người một lúc lâu, Hàn Phi có chút lo lắng.
“Không có.”
“Nhớ Lạc Kì?”
“Em còn có còn người khác để nhớ à? Đúng rồi, Thiên sứ
nói với em anh ấy muốn tìm việc.”
Thiên sứ, kỳ thật là người yêu của Hàn Phi, hay còn là
Shadow, lớn hơn Tề Phàm một tuổi, là nhà tạo hình. Tề Phàm gặp qua anh ta hai
lần, Tề Phàm đánh giá anh ta có thể nói đẹp không thể tả!
Hai năm trước anh ta bị ung thư dạ dày giữa nên phải
vào bệnh viện, nên Hàn Phi mới cần tiền, cũng bởi vậy mới có thể có duyên làm
người đại diện của cô.
Bởi vì anh ta, cô mới biết được Hàn Phi, người như là
bạn, người thân, cho nên anh ta hay được gọi là Thiên Sứ.
“Anh không đồng ý, anh ta còn đang ở nhà cáu kỉnh.”(Mọi
người đừng ngạc nhiên khi dùng anh ta nhé, vì anh Phi Phi là gay)
Hàn Phi bất đắc dĩ, Shadow bây giờ mới chỉ ăn được một
ít thức ăn lỏng, tình trạng thân thể như vậy làm việc thế nào được. Nhưng, anh
cũng biết, Shadow muốn làm việc kỳ thật là không muốn làm anh vất vả.
“Như vậy nhé, em giúp anh tìm biện pháp, được không?”
Tề Phàm nghĩ, đề nghị với Hàn Phi.
“Biện pháp gì?”
“Em vừa vặn thiếu một nhà tạo hình, anh để anh ấy đến
giúp em, mỗi ngày em nhìn thấy anh ấy, tâm tình em chắc chắn sẽ siêu tốt! Anh
còn có thể tiện chăm sóc anh ấy.”
“Phàm Phàm, công ty đã chọn nhà tạo hình cho em rồi
……”
Cô căn bản không phải thiếu người, cô ấy muốn giúp
anh.
“Giờ danh tiếng em lớn vậy, muốn ba nhà tạo hình cũng
không nhiều a! Cứ như vậy đi, về phần giá cả, dù sao tiền của em cũng là anh
quản, anh xem rồi làm đi.”
“Hào phóng như vậy, không sợ hai chúng tôi ăn sống em
à?”
“Ăn không cũng không sao, dù sao em cũng có Lạc Kì
nuôi rồi!”
Tề Phàm làm anh suýt cắn vào lưỡi, anh chịu không nổi
trừng cô một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Ê, nói xong rồi à, nói cho thiên sứ, em chờ anh ấy
nha!”
Hô to với bóng dáng anh, Hàn Phi căn bản không
để ý tới cô.
Chán đến chết, cô cầm miếng lót nhàng đánh phấn trên
mặt, chu môi, bẻ ngón tay tính ngày.
Hay lắm, cô vui vẻ cười, gọi điện thoại cho Lạc Kì.
“Tình yêu ,anh đang ở đâu thế?”
“Thịnh Thế.”
Tề Phàm nhíu mày xem thường, trong lòng mắng anh đồ
xấu xa, anh giờ định xem nơi đó là nhà chắc!
“Thứ Năm tuần sau em về.”
“Muốn anh đón em?”
“Tùy anh, nhưng em muốn anh thứ sáu ở bên em.”
“Anh không có thời gian cố định!”
“Lạc Kì, làm ơn !” Cô chun mũi làm nũng cầu anh, Lạc
Kì chịu không nổi giật mình một cái.
“Được rồi, cùng em, cùng em!”
Mưu kế thực hiện được, cô càng vui vẻ, qua điện thoại,
hôn nồng nhiệt.
======
Vì cô dụ dỗ, Lạc Kì đi xã giao không đón cô. Cô không
ngại, dù sao, ngày mai anh xuất hiện là được.
Đã được một năm rồi Tề Phàm rời giường chuẩn bị, cô
muốn cho anh một bữa tối thật lãng mạn.
Tất cả đã được chuẩn bị, buổi chiều anh mới lại đây,
nói là phải tham gia hoạt động gì đó.
Bất quá, anh đến đây, Tề Phàm liền vui vẻ.
Không chớp mắt nhìn cô làm công việc trong nhà bếp, cô
rất gầy, cằm nhọn, cô lớn như vậy rồi mà vẫn chưa biết chăm sóc cho mình !
Hơn một tháng không gặp, trong lòng anh cảm thấy như
thiếu gì đó.
Bất quá, nhìn cô vừa nhìn thực đơn hướng dẫn vừa nấu,
Lạc Kì có chút lo lắng, làm như vậy có thể ăn sao?
Chú ý tới anh đang nhìn mình, Tề Phàm cười với anh,
anh có chút xấu hổ, cúi đầu làm yên lặng.
Tất cả chuẩn bị xong, Tề Phàm xiêm áo chuẩn bị đầy một
bàn, bộ dáng không phải thập phần vui vẻ, nhưng có thể nhìn ra được cô rất tận
tâm.
Lạc Kì nể tình dựng thẳng ngón cái lên, Tề Phàm cười
thỏa mãn.
Vừa ngồi xuống, điện thoại Lạc Kì vang lên.
“Hân?”
Nghe thấy cái tên, tay cầm dĩa của Tề Phàm cứng đờ.
“Đừng khóc,đã xảy ra chuyện gì?”
“Em ở đâu? Tôi sẽ sang ngay!”
Bỏ khăn ăn xuống, bước nhanh tới phòng khách, vừa trấn
an đối phương, vừa mặc áo khoác.
Cầm cái chìa khóa vừa muốn ra khỏi cửa, lại nhìn thấy
Tề Phàm đứng trước cửa nhà ăn cười với anh.
“Tương Hân có việc, anh phải đi qua xem.”
“Vâng.”
Cười tới mắt thành đường chỉ, tay xua xua tạm biệt,
sau đó cô xoay người vào toilet.
Anh đi đến cửa toilet, nghe thấy ào ào tiếng nước,
nhưng anh biết, cô đang khóc!
Không tự giác buộc chặt quyền, trong lòng mặc niệm: “Tề
Phàm, thực xin lỗi. Oán anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng đừng khóc vì
anh.”
Trong phòng tắm Tề Phàm ngồi xổm xuống góc tường, cắn