
t của anh, làm cho Tương Hân rùng mình, trong mắt
hiện không rõ sự cam lòng.
“Em hay đi tìm anh, có phải cô ấy không vui không ?
Nếu thế, anh nói cho em biết, về sau em sẽ chú ý .”
Cô cắn môi, dáng vẻ ủy khuất, làm cho Lạc Kì có chút
không đành lòng.
“Không phải, em không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta là
bạn bè, tôi cũng đáp ứng sẽ chăm sóc em. Tề Phàm, cô ấy sẽ thông cảm .”
Nghe anh nói vậy, Tương Hân cắn môi, không lên tiếng.
Từ lúc cô chuyển khỏi Thịnh Thế, mỗi lần cô gọi điện
thoại cho Lạc Kì, anh đều nói có việc, nhưng nghe giọng thì lại đang ở
nhà.
Cô không biết vấn đề là ở đâu, chẳng lẽ là đêm đó do
cô chủ động nên dọa đến anh ! Nhưng là làm sao có thể, Lạc Kì là người nào mà
con chưa thấy qua một cô gái chủ động!
Hôm nay Lạc Kì vốn còn nói có việc, cô dễ dàng bịa
chuyện là sinh nhật mình không muốn ở một mình, Lạc Kì vậy mà tin thật, còn
mang cô đi chọn quà!
Cô không những không vui ngược lại còn cảm thấy tức
giận, một người yêu cô lâu như vậy sao có thể không nhớ rõ sinh nhật cô chứ!
(Cam: ** cái bà nì, ghét)
======
Tề Phàm lái xe đến Thịnh Thế, cô muốn nhìn thấy Lạc Kì
ngay lập tức.
“Lạc Kì, em ở Thịnh Thế, em muốn nhìn thấy anh ngay
lúc này.”
“Anh đưa Tương Hân về trước đã, rất nhanh sẽ về, em
vào trước chờ anh.”
“Em nói em muốn lập tức nhìn thấy anh!”
“Ôi ôi ôi, anh nhanh đây, vào chờ anh, em nghe lời
đi!”
Nhận được điện thoại của cô, Lạc Kì rốt cục thở dài
nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cười mình bị coi thường, lại còn được hưởng thụ vẻ
đanh đá của cô. Nhưng chỉ dáng vẻ xấu xí khóc lóc om sòm của cô mới có thể làm
cho anh an tâm.
“Tề Phàm tới tìm anh có việc?”
Giọng Tề Phàm rất lớn, cô nghe được rõ ràng.
“Cô ấy, muốn đi là phải đi, mưu ma chước quỷ, không
biết lại muốn làm gì.”
Lạc Kì cười cười, cô gần đây càng ngày càng kỳ quái,
không chừng lại đang có chủ ý xấu gì đó.
Thoát khỏi thế giới của anh
“Sao chậm vậy!” Lạc Kì vừa đẩy cửa bước một chân đã
thấy khuôn mặt nhăn nhó oán giận của Tề Phàm.
“Em việc gì mà gấp thế!”
Ngồi bên người cô, thân thể tự nhiên tới sát phía sau.
“Nhớ anh chính là việc gấp! Muốn gặp anh chính là việc
gấp!”
Không thuận theo, không buông tha ôm anh, đầu đặt trên
ngực anh, không cho anh nhìn thấy khóe mắt cô còn giọt lệ trong suốt.
“Được rồi, chuyện của em đều là việc gấp, được rồi
chứ?”
Cô né anh mấy ngày, hiện tại lại chủ động tìm đến anh,
tâm tình anh cũng tốt hẳn.
Cô gần đây không giống như trước, không bám đuôi anh,
có đôi khi một ngày ngay cả điện thoại cũng không có.
Anh không quen với sự xa cách của cô, nhưng anh lại
không dám tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô như vậy.
“Biết là tốt rồi! Lạc Kì, em sẽ không phiền anh lâu
đâu, chỉ cần ngồi với em một lát, sau đó em sẽ tự về.”
Ngả người, nhắm mắt nằm trên đùi anh, lát nữa, cô còn
phải đi bệnh viện, bỏ đứa bé của bọn họ.
Trong lòng cô không ngừng cảm thấy có lỗi với anh, cô
không tính nói cho anh chuyện đứa bé, cô không muốn cho anh thêm phiền lòng.
“Được, anh ngồi cùng em, khi nào em muốn đi, em và anh
sẽ cùng nhau trở về. Mấy ngày nay em ở nào thế, nhà cũng không về?”
Tay xoa đầu cô, hô hấp từ từ chậm rãi, cô điềm tĩnh
nằm trên đùi anh, anh cũng hiểu được, thực thoải mái.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh không
khỏi nhíu mày, bất mãn bị quấy rầy.
“Lạc Kì, Tề Phàm đi rồi sao?” Là Tương Hân.
“Chưa, có việc?”
“Không có, em chỉ là có chút lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ
tức giận.”
“Em suy nghĩ nhiều quá, tôi đã nói cô ấy sẽ không mà,
em không nên suy nghĩ bậy bạ , được không?”
“Em, em chỉ là bỗng nhiên ngực buồn bực khó chịu, cho
nên mới như vậy .”
“Em không thoải mái, vừa rồi sao không nói, muốn gặp
bác sĩ không?”
“Em không sao, chỉ là hô hấp có chút khó khăn, anh ở
cùng cô ấy thì tốt rồi, không cần phải xen vào chuyện của em.”
“Như vậy sao được, thôi, giờ tôi sẽ qua chỗ em, đưa em
đi bệnh viện.”
Nghe được từ bệnh viện, Tề Phàm thân thể cứng đờ,
nhưng Lạc Kì lại không phát hiện ra gì cả.
“Còn Tề Phàm……”
“Tôi sẽ nói với cô ấy.”
Tắt điện thoại, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ má Tề Phàm.
Tề Phàm kỳ thật vẫn chưa ngủ, lời nói của Lạc
Kì, cô đều nghe được.
“Làm gì?”
“Tương Hân không thoải mái, anh muốn đưa cô ấy đi gặp
bác sĩ, em ở đây chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Đừng! Anh đã đáp ứng ở lại với em!”
Cô muốn tùy hứng một lần, cô hiện tại rất cần Lạc Kì!
“Phàm Phàm, Tương Hân cô ấy thật sự không thoải mái.”
Nghĩ đến cô chỉ là đang cáu kỉnh, anh thử giảng đạo lý
với cô.
“Em cũng không thoải mái!”
Tề Phàm ngồi dậy, cầm lệ trừng mắt với anh.
“Ngoan nào, đừng tùy hứng, cô ấy chỉ có một người,
không ai chăm sóc, anh không thể không để ý cô ấy. Em ngoan, anh sẽ về thật
nhanh. Hay là, anh gọi cho Lục Kiêu và Trác Thất lại đây cùng em, được không?”
Lạc Kì nhẫn nại lấy lòng cô.
“Tương Hân không phải chỉ có một người, cô ấy còn có
anh, em mới là chỉ có một người!”
Đúng vậy, cô mới là một người, ngay cả chồng, cũng
không là của mình .
“Tề Phàm, em còn như vậy, anh thật sự sẽ giận đấy.”
Không để ý tới sự tùy hứng của cô,