
cô một cái, một câu cũng không
nói, cầm lấy khăn tắm vọt tới trước mặt Tề Phàm, bao kín lấy cô.
“Lạc Kì, anh phát điên gì thế!”
Anh bỗng nhiên xông tới, Tề Phàm hoảng sợ, đè thấp
giọng rống anh. Thiên sứ, Hàn Phi bên cạnh cũng sửng sốt, thiên sứ vừa muốn
tiến lên, lại bị Hàn Phi kéo lại.
Đem Tề Phàm đang liều mạng giãy dụa lên xe, Lạc Kì lại
có chút thở gấp, cô gần đây ăn cái gì mà lắm sức lực vậy!
“Lạc Kì, anh bị bệnh à, tôi đang làm việc, anh vào làm
loạn cái gì!”
“Anh đương nhiên biết em đang làm việc, Hàn Phi làm
sao có thể đồng ý cho em tiếp nhận quảng cáo này, lời nói của anh, anh ta cho
là gió thoảng bên tai sao! Xem ra, em nên đổi người đại diện mới.”
“Anh thần kinh rồi! Tôi có công việc của tôi, đây là
công việc tôi muốn, không liên quan tới Hàn Phi!”
Không muốn nói chuyện với anh, Tề Phàm giãy dụa muốn
mở cửa xe, lại phát hiện nó đã bị anh khóa.
“Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”
“Không mở!”
Động tác của cô quá mạnh, khăn tắm đã rớt xuống tới
thắt lưng, hiện tại, cô chỉ mặc nội y ngồi trong xe anh, độ ấm bên trong xe lập
tức như cao lên rất nhiều.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh, Tề Phàm cúi
đầu, kinh hô một tiếng, khóa mình lại trong khăn .
Phản ứng của cô làm cho Lạc Kì cảm thấy có gì không
vui.
“Không phải vừa mới hở ra rất vui vẻ sao giờ lúc này
lại che kín như vậy!”
“Vừa rồi là công việc, giờ thì dựa vào cái gì mà anh
được sỗ sàng như thế chứ! Nhanh mở cửa đi, để tôi xuống xe!”
======
Hai người tranh chấp không lâu thì Hàn Phi và thiên sứ
chạy vội đến, thiên sứ tiến tới, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.
Lạc Kì hít một hơi dài, mới hạ cửa kính xe xuống.
“Phàm Phàm, quần áo của em này. Chị Lạc nói hôm nay đi
về trước, cô ấy sẽ gọi điện thoại cho em sau.”
“Vâng, em đi thay quần áo rồi cùng các anh về.”
Hàn Phi đi tới, không để ý Lạc Kì, ánh mắt hỏi Tề Phàm
“Không có việc gì chứ?”
Tề Phàm lắc đầu, tầm mắt lại lưu lại trên mặt Lạc Kì.
“Để tôi xuống xe, bằng không tôi đạp vở cửa thủy tinh
này ra ngoài đấy!”
“Thiên Ân tìm em!”
Biết cô cái gì cũng có thể làm được, Lạc Kì dưới tình
thế cấp bách thuận miệng bịa chuyện một cái lấy cớ, Tề Phàm quả nhiên im lặng.
“Thiên sứ, anh cùng Phi Phi về trước đi, em đi thăm
Thiên Ân, tối nay gọi cho hai người sau.”
Tề Phàm tâm đau, cô biết, anh sao có thể tự đi tìm
mình chứ, hóa ra, là vì Thiên Ân.
“Được, đến lúc đó anh đi đón em.”
Hàn Phi đáp lại cô.
Thiên sứ gửi Tề Phàm một cái hôn gió, nói lời tạm
biệt, Lạc Kì quay đầu lại, vừa vặn thấy Tề Phàm hôn lại anh, trong lòng anh một
cỗ hỏa bức khí không tên bùng lên, một cước đạp chân ga, xe lập tức lao đi, Tề
Phàm hoảng sợ đến mức trắng mắt.
Người này, càng ngày càng không thể nói lý!
Bị cự tuyệt ngoài thế giới của cô
Hàn Phi cùng Shadow đi rồi, Tề Phàm vì lo lắng cho
Thiên Ân nên không giơ nanh múa vuốt với anh.
“ Thiên Ân có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì, chỉ là nhớ em thôi.”
Lạc Kì bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng cô làm cho Tề
Phàm có loại ảo giác anh không phải đang nói đến Thiên Ân, mà là bày tỏ lòng
mình.
Xấu hổ thu hồi tầm mắt, muốn mặc lại quần áo, nhưng vì
anh nhìn chăm chú, tay có chút run run, khóa kéo bên cạnh không kéo được.
“Anh giúp em……”
Lạc Kì xoay người, Tề Phàm căng thẳng kéo khóa gấp sít
lấy thịt.
“A! Đau quá!”
“Em không thể cẩn thận một chút sao, trên người em có
chỗ nào là anh chưa thấy, em tất không phải mất tự nhiên vậy!”
Đau lòng nhìn cô, muốn xem cô có bị thương không, Tề
Phàm lại chợt né người tránh .
“Lạc Kì, bởi vì em nghĩ có đoạn kí ức kia, em mới
không được tự nhiên!”
Bỏ tay anh ra, ngoảnh mặt không để ý đến anh nữa.
Lạc Kì bị một câu của cô làm nghẹn, ngực buồn bực khó
thở, lại phát không ra tiếng nào.
Đến Lạc gia, Lạc Kì vừa ngừng xe, Tề Phàm chiến đấu
hăng hái mở cửa xen còn Lạc Kì lại dề dà không mở cửa.
“Mở cửa!”
Lạc Kì nhìn cô một cái thật lâu, cửa xe mở ra, Tề Phàm
cũng không quay đầu xuống xe, để Lạc Kì một mình trên xe bình ổn cơn tức.
Thiên Ân nghe nói Tề Phàm đến thì vui vẻ chạy ra, Tề
Phàm sợ nó xuống tầng vội vã chạy lên mấy bước ôm nó vào ngực.
Thiên Ân nâng mặt cô lên, hôn trên, hôn dưới, sau đó
thỏa mãn ôm cổ cô.
Lạc Kì theo sau, hận không thể biến Thiên Ân lúc này
thành mình, trời biết, anh cũng rất muốn hôn cô!
Giờ khắc này, anh ghen tị với Thiên Ân, ghen tị sắp
điên rồi!
“Phàm Phàm sao mẹ đến vậy? Bà nội nói mẹ bề bộn nhiều
việc, ngày nào cũng có việc, Phàm Phàm không vất vả ạ?”
“Phàm Phàm cảm giác được Thiên Ân nhớ Phàm Phàm , nên
tới a!”
Vừa chào hỏi ông bà Lạc, vừa ôm Thiên Ân về phòng, ông
bà Lạc đang xem tivi, hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô nói dối đã ăn qua .
Đến phòng Thiên Ân, Phàm Phàm ôm Thiên Ân ngồi trên
giường, Lạc Kì không tiếng động theo sau, lại chỉ dám đứng ở cửa.
“Phàm Phàm sao có thể cảm giác được Thiên Ân nhớ mẹ
chứ?”
“Nơi này của Phàm Phàm tương thông với nơi này của
Thiên Ân, cho nên cảm giác được !”
Nắm bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực mình rồi đặt lên ngực
nó, cô dịu dàng giải thích cho nó nghe.
“Hả, thế có phải gọi là đôi bên có tình không a!”
Th