
ng ngày từng ngày trôi qua, đã hơn một tháng, không biết cô
sống có tốt không? Đợi lâu như vậy mình cũng chưa trở về, không
biết cô có tức giận không.
Không được, anh không thể cứ chờ đợi, anh nhất định phải trở về, nếu không
trở về Thiên Lỗi cũng sẽ tức giận. Anh quyết định cùng mẹ
đánh bài ngửa.
Sắc mặt Bà Uông thật khó nhìn, từ trong bệnh viện trở về, nghĩ đến mới
vừa rồi nhìn thấy Mạch Lâm, câu nói đầu tiên của ông chính là
hỏi bà vì sao Hạo Thiên lại không đồng ý. Cho dù không muốn
cưới Daisy, ông cũng nhất định phải nghe được chính miệng Hạo
Thiên tự nói với ông.
Bà giải
thích với ông là sẽ coi Daisy như con gái của mình mà đối đãi thật
tốt, nhưng bà nhận ra ông rất tức giận. Tuy rằng ông không có
nói cái gì, nhưng mà bà nhìn đã hiểu, ánh mắt chất vấn của
ông chính là nói cho bà biết Hạo Thiên nhất định phải cưới
Daisy. Chẳng qua bà nên nói như thế nào để thuyết phục con trai
mình đây.
“Mẹ, chúng ta nói chuyện đi.” Uông Hạo Thiên từ trên lầu đi xuống.
“Chú Mạch Lâm của con té xỉu, ông ấy muốn chính miệng con nói với
ông ấy con không muốn cưới Daisy. Con muốn làm sao?” Bà Uông nhìn anh hỏi.
“Cái gì? Chú ấy té xỉu. Vậy chú ấy có chuyện gì không?” Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc.
“Không có, nhưng mà bác sĩ dặn dò cố gắng không nên khiến ông ấy
tức giận, không cần đánh trống lảng, con muốn làm sao bây giờ?”
“Con sẽ giải thích với ông ấy. Tuy rằng con không thể cưới Daisy
nhưng mà con sẽ đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy tất cả những
thứ cô ấy cần, sẽ coi cô ấy là em gái, không phải cô ấy cứ gả
cho con mới hạnh phúc.” Anh nói.
“Nhưng mà con bé chỉ muốn gả cho con.” Bà Uông nhìn anh, chỉ là vì sao bắt đầu lại khó khăn như vậy.
“Mẹ, mẹ muốn con cưới cô ấy cũng có thể, chỉ cần mẹ cho con một
lý do nhất định phải cưới cô ấy. Như vậy con sẽ đồng ý cưới,
nếu không thể nói, vậy xin mẹ tôn trọng con, được không?” Uông Hạo Thiên cũng nhìn bà chằm chằm, anh không muốn làm mẹ
mình khó xử nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng,
đối với anh yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.
Bà Uông đột nhiên lấy tay che mặt mình mang theo tiếng khóc nói: “Con trai, vì sao con nhất định phải ép mẹ, mẹ không muốn nói cho
con biết, không muốn để cho con gánh vác gánh nặng tâm lý. Con
biết không?”
Uông Hạo Thiên thất thần, rốt cuộc mẹ có bí mật gì khó nói, vội vàng hỏi: “Gánh nặng tâm lý là gì? Cái gì không thể nói cho con biết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lúc này Bà Uông mới ngẩng đầu lên nhìn anh, lấy tay sờ sờ mặt anh “Con trai, con đã lớn rồi có lẽ nên để cho con biết chân tướng, để cho con tự mình quyết định. Con đi theo mẹ.” Nói xong kéo tay của anh đi lên lầu.
Uông Hạo
Thiên đi theo phía sau bà, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là có
chuyện gì, chuyện gì lại khiến bà thống khổ như thế.
Đi đến
phòng Daisy, bà cầm lấy một tấm ảnh chụp một người phụ nữ
nước ngoài rất đẹp được đặt ở trên bàn trang điểm, lấy tay nhẹ nhàng lau chùi.
Uông Hạo
Thiên kỳ quái nhìn ánh mắt bi thương của bà. Đây không phải là
mẹ của Daisy sao, bà ấy không phải đã sớm qua đời rồi sao, có
liên quan gì đến mẹ anh chứ?
“Con trai, con biết bà ấy chứ?” Bà đem tấm ảnh đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng.” Anh gật gật đầu, tấm hình này anh xem từ nhỏ đến lớn làm sao lại không biết.
“Vậy con còn nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước không? Có một ngày con ham chơi chạy ra đường lớn để nhặt cầu.” Bà Uông lại hỏi.
“Con nhớ rõ.” Anh gật gật đầu, tuy rằng không phải rõ ràng lắm nhưng mà anh
biết chính mình đá cầu bay ra đường lớn. lúc đi nhặt cầu, có một
chiếc xe tải lao đến, anh cảm giác mình bị người ta đẩy một
cái, bởi vì bị kinh sợ nên những chuyện sau đó anh không còn nhớ
rõ nữa.
“Con biết là ai cứu con không?” Bà Uông lại hỏi.
“Không biết.” Anh lắc đầu, chính mình bị dọa sợ chỉ nhớ lúc ấy bổ nhào
vào trong lòng mẹ, hai mắt đều không dám mở. Sau đó anh cũng
quên chuyện này, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ người
ấy là mẹ của Daisy.
“Ngày hôm ấy là mẹ của Daisy từ phía sau đẩy con ra, con chỉ bị
thương nhẹ nhưng mà bà ấy lại bị xe tải đâm bay ra ngoài, lúc
ấy bà ấy còn đang mang thai.” Ánh mắt Bà Uông trở lên ướt át.
Uông Hạo Thiên kinh ngạc nhìn bà: “Mang thai, vậy đứa bé kia là ai? Là Daisy sao?”
“Thời điểm đưa đến bệnh viện bà ấy đã hấp hối, máu chảy rất
nhiều. Bác sĩ nói người mẹ không giữ được, còn đứa bé bọn
họ cố gắng thử xem. Nhưng may mắn đứa bé bình an sinh ra, tuy
rằng sinh non nhưng