Polly po-cket
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325734

Bình chọn: 8.5.00/10/573 lượt.

h có một tia lửa giận.

Một màn tối

hôm qua kia, hết lần này đến lần khác không ngừng xuất hiện

trong đầu của anh, đó là hình dáng chiếc xe BMW màu đen đang

rung động. Nhiều năm qua anh vẫn luôn chờ, vẫn luôn tôn trọng cô,

nhưng không nghĩ đến lại đem cô đưa vào trong lòng của người

khác. Nghĩ đến những điều này anh hoàn toàn nổi giận, ôm cô

liền ngã vào trên giường. Tay xé rách quần áo của cô, trong đầu chỉ có một ý tưởng, anh muốn có được cô khiến cho cô hoàn

toàn thuộc về mình.

“Thiên Tứ, anh làm gì vậy? Anh mau dừng lại.” Thích Vi Vi bị hành động của anh làm cho sợ hãi, hơn nữa cô

chưa bao giờ thấy anh không khống chế được như vậy, trước đây anh luôn đối xử với mình rất dịu dàng.

“Vi

Vi, anh muốn em thuộc về anh, hoàn toàn thuộc về anh. Anh không

muốn chờ thêm nữa, ngay bây giờ anh muốn có được em.” Tay anh cũng không có dừng lại động tác, từ, áo lót của cô đã bị anh xé nát.

“Không được, Thiên Tứ, anh bình tĩnh một chút, van cầu anh không cần như thế.” Thích Vi Vi giãy dụa lung tung, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

“Tại sao không được? Em có thể cùng anh ta ở chung một chỗ vì sao

không thể cùng anh ở chungmột chỗ? Có phải em căn bản là không

yêu anh không? Nếu em yêu anh tại sao lại không chịu chấp nhận

anh? Có phải em vẫn còn nghĩ đến anh ta không?” Hoàng Thiên Tứ mất đi lý trí quát, tay thoáng cái kéo váy của cô xuống.

Thân thể cô bỗng chốc cứng lại, những lời này chạm đến miệng vết thương

trong lòng cô, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Thiên Tứ, nếu anh cho rằng đây là biểu hiện cho việc em yêu anh, vậy thì em đồng ý.”

Hoàng Thiên Tứ bỗng nhiên dừng tay lại, nhìn đến thân thể gần như trần

truồng của cô. Trời ạ, anh đang làm gì thế này? Anh yêu cô, tại

sao có thể thương tổn đến cô, anh bị làm sao vậy? Lập tức kéo

chăn qua che đậy thân thể của cô, xin lỗi nói: “Vi Vi, thật xin lỗi. Anh không phải cố ý.”

“Thiên Tứ, em biết. Em không trách anh.” Cô vẫn nhắm mắt lại như cũ, bất kể anh làm cái gì cô cũng sẽ không trách anh.

“Em cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Anh đi trước.” Anh lập tức lao ra ngoài cửa, việc này hoàn toàn vượt ra

ngoài sức tưởng tượng của anh, khiến cho trái tim anh đau đớn.

Nhưng mà nghĩ đến mất đi cô lòng của mình lại càng đau, cho nên anh muốn suy nghĩ lại cho thật tốt.

Lúc này

Thích Vi Vi mới dùng chăn phủ lên đầu của mình, đau khổ nghẹn

ngào. Tại sao cô lại có thể đưa mình đến loại tình trạng này,

một người là bản thân không thể thoát khỏi, một người là bản

thân không thể thương tổn. Cô nên làm cái gì bây giờ?

Thời điểm thống khổ nhất, bất lực nhất, người mà Thích Vi Vi nghĩ đến đó chính là mẹ.

“Vi Vi, hôm nay không phải là chủ nhật, sao con lại có thời gian đến thăm mẹ vậy?” Tinh thần bà Thích rất tốt, nhìn thấy cô, bà có chút vui mừng ngoài ý muốn.

“Con nhớ mẹ, đúng lúc hôm nay không có tiết học cho nên đến thăm mẹ.” Cô nhấc đầu tựa vào trong lòng của bà.

“Có phải có chuyện gì không? Mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm.” Bà Thích lấy tay vuốt đầu cô, quan tâm hỏi. Suy cho cùng cũng là

mẹ con tâm linh tương thông, vừa tùy tiện nhìn một cái đã nhìn

ra.

“Không có, hai ngày trước con bị cảm, vừa mới khỏi.” Cô bịa chuyện nói.

“Bị cảm? Làm sao lại bị cảm? Con nhất định phải tự chăm sóc chính mình cho cẩn thận, biết không?” Bà Thích đau lòng dặn dò.

“Mẹ, con biết mà. Đúng rồi, còn mẹ? Mẹ thế nào rồi?” Cô đứng dậy giúp mẹ nắn bóp bả vai.

“Mẹ đã khá hơn nhiều. Vi Vi, con biết không, suốt nửa tháng nay mẹ

đã không có phát bệnh rồi. Bác sĩ thường xuyên cùng mẹ tâm

sự, mẹ cũng bình thản chấp nhận chuyện cha con đã rời xa mẹ.

Thật ra không có gì là không vượt qua được, không có ông ấy

cuộc sống của mẹ con ta vẫn rất tốt.” Bà Thích nhìn cô, trên mặt bà từ đầu đến cuối đều mang theo tươi cười.

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.” Cô vui vẻ ôm lấy bà. Đây là lần đầu tiên mẹ nhắc đến cha mà

lại bình thản như vậy, bình tĩnh không có một tia kích động,

trên mặt cũng không có thù hận.

“Còn có chuyện tốt hơn nữa kìa. Bác sĩ nói, mẹ ở thêm hai tháng

nữa nếu như tất cả bình thường mẹ có thể về nhà. Mẹ có thể chăm sóc cho con rồi… mấy năm nay thật sự là khổ cho con.” Bà Thích nhìn cô, ánh mắt tràn đầy áy náy.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Con không hề cực khổ chút nào. Bây giờ mẹ

không phải đã khá hơn sao, chờ mẹ về nhà con sẽ trang trí lại

nhà cửa, đổi mới hoàn toàn. Chúng ta sẽ bắt đầu lại một

cuộc sống mới.” Cô quả thật rất cao hứng,