
nạn? Hiện tại tình hình ra sao rồi?"
"Anh đừng vội, cụ thể tôi cũng không biết. Tôi cũng nhận
được điện thoại rồi mới tới đây, không dám báo cho ba mẹ Tiếu Tiếu biết, không
biết làm gì khác hơn là điện thoại cho anh." Thích Vi Vi nói, cái gì cô
cũng không biết.
"Vậy các cô ấy hiện giờ ra sao?" Điều mà Lý Tường
quan tâm nhất chính là vấn đề này.
"Không biết." Cô lắc đầu, chột dạ không dám nhìn
vào mắt anh, may là cửa phòng phẫu thuật được mở ra, y tá đi tới nhìn bọn họ hỏi:
"Ai là người nhà của các cô ấy?"
"Y tá, là tôi. Các cô ấy sao rồi?" Lý Tường lo lắng
hỏi.
"Các cô ấy đều mất máu quá nhiều, cần phải tiếp máu,
tuy là hai cô ấy có nhóm máu giống nhau. Thế nhưng máu dự trữ của chúng tôi chỉ
còn một túi nhóm máu A, chuyển máu từ nơi khác sang đây phải mất một tiếng.
Chúng tôi không dám đảm bảo một giờ nữa có xảy ra nguy hiểm gì hay không, cho
nên các người mau quyết định truyền máu cho ai trước." Y tá hỏi.
"Cái gì??!" Lý Tường tức giận, căm phẫn hét
to:"Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại chỉ còn một túi
máu? Ai nặng hơn thì truyền cho người đó."
"Anh à, tôi nói các cô ấy, cả hai người đều phải truyền
máu." Y tá liếc anh một cái.
"Lý Tường, anh bình tĩnh một chút. Hiện tại anh nổi giận
với y tá cũng không được gì. Bây giờ tôi muốn truyền cho Tiếu Tiếu, nhưng Tiếu
Tiếu và Phương Thải đều là người yêu của anh. Anh muốn truyền cho ai trước thì
cho người đó đi." Thích Vi Vi nói, trong lòng đã có chút khẩn trương, anh
ta sẽ lựa chọn như thế nào?
Trốn ở phòng bên trong, Đàm Tiếu Tiếu cùng Phương Thải lại
càng lo lắng bất an. Lúc này anh lựa chọn ai không phải đơn giản là lưu lại ai
sống hay chết, mà chính là lựa chọn xem ai ở trong lòng anh quan trọng nhất.
"Đừng lo lắng, anh ấy nhất định sẽ chọn cô."Phương
Thải cười an ủi, nhưng đầu ngón tay cô cũng lạnh như băng. Mặc dù bản thân đã
muốn không để ý kết quả, thế nhưng nếu anh không chọn mình thì không ngờ lòng
cũng sẽ thật lạnh.
"Chị cũng đừng căng thẳng. Nếu anh ấy không chọn tôi,
tôi sẽ lựa chọn rời đi, tác thành các người."Đàm Tiếu Tiếu đã quyết tâm, nếu
anh ta không thương mình, vậy cô cũng không cần gượng ép.
"Tiếu Tiếu, có lẽ chúng ta không nên dùng cách này bắt
anh ấy lựa chọn. Như vậy thật độc ác. Nếu là cô, cô làm sao lực chọn? Kỳ thật
anh ấy đã muốn chọn cô, cô cần gì phải thử anh ấy như vậy." Phương Thải có
chút hối hận đã đáp ứng trợ giúp các cô.
"Nhưng mà chúng ta đã không còn đường lui nữa."
Đàm Tiếu Tiếu cũng có chút hối hận. Trò đùa này có phải là quá trớn rồi hay
không. Nhưng mà hiện tại muốn đổi ý đã không còn kịp, chỉ có thể tiếp tục.
Lý Tường nhìn y tá hỏi: "Chẳng lẽ không còn cách nào
khác hay sao? Tìm người hiến máu có được không?"
"Không còn kịp rồi. Anh nhanh chóng quyết định cứu người
nào trước. Cho dù tìm người hiến máu cũng phải xét nghiệm máu." Y tá thúc
giục.
"Lý Tường, anh đừng dây dưa nữa, mau quyết định đi, anh
quan tâm đến tính mạng người nào nhất thì cứu người đó." Thích Vi Vi cũng
thúc giục.
"Tôi..." Lý Tường lưỡng lự, dù sao đó cũng là mạng
người. Không được. Không thể vì một câu nói của anh mà định đoạt sống chết của
người khác, đó lại là hai người phụ nữ quan trọng của anh.
Thích Vi Vi biết rõ anh đang đau đớn. Lựa chọn này đối với
anh mà nói thật tàn khốc. Làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể nói cho anh biết
chuyện gì cũng đều không xảy ra.
"Nhanh lên một chút. Anh còn do dự nữa sẽ không kịp."
Y tá lại thúc giục một lần nữa.
"Cứu Tiếu Tiếu trước." Anh nhắm mắt lại, thật đau
khổ quyết định.
Một câu nói làm cho Vi Vi yên tâm, làm cho Tiếu Tiếu tràn ngập
xúc động, cũng khiến cho Phương Thải lạnh tâm, có điều cô cũng đã hiểu thông.
Y tá hướng về phía Vi Vi nháy nháy mắt: "Nhiệm vụ đã
hoàn thành, tôi đi trước."
"Cảm ơn cô!" Thích Vi Vi nói lời cảm ơn, vở kịch
cuối cùng cũng đã hạ màn.
Lý Tường ngây ngẩn cả người. Bọn họ sao lại thế này? Cái gì
nhiệm vụ hoàn thành???
"Tiếu Tiếu, cậu có nghe được không? Sao chưa ra
đi!" Thích Vi Vi hướng về phía bên trong hô lớn.
Đàm Tiếu Tiếu đi ra, trên mặt tươi cười mang theo xúc động,
Phương Thải ngược lại, gương mặt khó coi, cười như mếu.
"Các người..." Lý Tường lấy tay chỉ vào các cô,
kinh ngạc không nói nên lời. Các cô ấy không phải lái xe bị tai nạn sao???
Phương Thải sắc mặt gượng ép nhưng gắng cười giải thích:
"Tiếu Tiếu muốn biết trong lòng anh rốt cuộc là yêu ai nhất, cho nên mới
cùng em diễn vở kịch này. Em cũng mong muốn hai người hạnh phúc nên đã đồng ý.
Thực xin lỗi, em không phải cố ý lừa anh."
Nghe cô giải thích nguyên nhân, sắc mặt Lý Tường xanh mét phẫn
nộ nhìn chằm chằm Đàm Tiếu Tiếu hét to: "Loại chuyện này có thể đùa giỡn
được sao? Em cho rằng anh lựa chọn em chính là yêu em hơn, em có nghĩ tới cảm
nhận của anh không? Em có biết vừa rồi trong lòng anh mâu thuẫn thế nào không?
Anh muốn chọn em, thế nhưng nếu Phương Thải có chuyện gì xảy ra, anh suốt đời
cũng không thể tha thứ cho mình!"
Đàm Tiếu Tiếu bị anh dọa sợ, cô chưa từng thấy anh nổi giận
như vậy, nhỏ giọng xin lỗi: