
ệt vọng, không chỉ là mạng sống mà cả hy vọng cũng biến mất, anh chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Bác sĩ thở dài, trẻ tuổi như vậy, thật là đáng tiếc. Ông lập tức gọi điện thoại cho Thích Vi Vi.
“Alo?” Thích Vi Vi bắt máy.
“Cô Thích phải không? Vừa rồi cậu Thiên Tứ đã tới bệnh viện, biết rõ bệnh tình của mình. Tôi sợ có việc gì ngoài ý muốn nên gọi báo cho cô biết. Lúc này cậu ấy rất yếu, cô nên quan tâm và thuyết phục cậu ấy nhanh chóng trị liệu.”
Bộp !!! Di động trên tay cô lập tức rơi xuống, anh Thiên Tứ nhanh như vậy đã biết rồi …
Thấy cô kinh hãi như vậy, Uông Hạo Thiên ôm lấy cô, lời của bác sĩ vừa nãy anh cũng nghe thấy.
“Đừng quá lo lắng, cậu ta đã biết mọi chuyện có lẽ cũng là điều tốt.”
Thích Vi Vi đột nhiên đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.
“Em làm gì vậy?” Uông Hạo Thiên giữ chặt lấy cô.
“Em muốn đi tìm anh ấy, anh ấy đã biết mình bị bệnh như vậy, nhất định sẽ kích động, sẽ rất đau khổ, em sợ anh ấy nghĩ quẩn.” Thích Vi Vi muốn giãy khỏi anh.
“Vậy em biết cậu ta đang ở đâu không?” Uông Hạo Thiên nhìn cô hỏi.
“Em …” Thích Vi Vi suy nghĩ một chút, anh ấy nhất định không về nhà … Thấy cô sốt ruột không biết làm sao, Uông Hạo Thiên nhắc nhở:
"Gọi điện thoại đi, tuy rằng anh ta không nhất định bắt máy.”
Lúc này Thích Vi Vi mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại
ra gọi, nhưng đúng là anh đã khóa máy.
"Anh ấy tắt điện thoại. Không được, em phải đi tìm anh ấy."
Thích Vi Vi nóng nảy, thật sự sợ anh sẽ nghĩ quẩn. Lúc này anh nhất định rất yếu
đuối, cô phải đi cùng anh.
"Anh đi với em." Uông Hạo Thiên nói.
"Không, anh đừng đi, để em tự mình đi. Bây giờ anh ấy
chắc chắn không muốn gặp bất kỳ ai."
Thích Vi Vi ngăn cản anh.
Uông Hạo Thiên nhìn cô gật gật đầu: "Vậy được rồi,
nhưng mà em muốn đi đâu, để anh đưa em đi."
"Em cũng không biết." Thích Vi Vi lắc đầu.
"Em bình tĩnh một chút. Hai người không phải từ bé lớn
lên bên nhau sao, em nghĩ lại xem anh ta có thể đi đâu." Uông Hạo Thiên nhắc
nhở.
"Em không biết, không biết." Cô trước giờ không hề
để tâm tới, đều là anh tìm cô.
"Vậy em muốn đi tìm như thế nào?" Uông hạo Thiên cầm
vô lăng lái không mục đích, không biết nên đi đâu.
"Đưa em đến nhà anh ấy." Thích Vi Vi nói, cô tin rằng
anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, bởi vì anh không phải loại người
bị kích động mà không chu toàn mọi việc.
Xe dừng ở bên đường, Uông Hạo Thiên cầm tay cô, lo lắng dặn
dò: "Có việc gì phải điện thoại cho anh."
"Vâng." Cô gật gật đầu, lập tức xuống xe chạy vào
trong.
Hoàng Thiên Tứ đứng trên ghềnh đá, nhìn xuống bên dưới nước
sông Hoàng Phổ cuồn cuộn không dứt, anh thực sự muốn nhảy xuống tìm cái chết.
Ung thư gan giai đoạn cuối, anh cũng biết là không có hy vọng chữa trị, nếu muốn
cũng phải tốn rất nhiều tiền nhưng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh thêm một, hai
năm; mà anh cũng không có khả năng này, cho nên chết đi là lựa chọn tốt nhất.
Anh nhắm mắt lại. Gió lạnh từ bờ sông thổi tới làm anh nháy
mắt tỉnh táo. Không được. Anh không thể chết như vậy, anh còn nhiều việc chưa
làm xong, anh phải tận dụng khoảng thời gian còn lại để hoàn thành những tâm
nguyện của mình.
Bước chân nặng nề về đến nhà bỗng thấy cô cuộn tròn người mệt
mỏi nhắm mắt ngủ ở trước cửa. Xem chừng cô đã đợi ở đây rất lâu.
"Vi Vi, em sao lại ở đây? Mau đứng lên, như vậy sẽ sinh
bệnh." Anh thoáng đau lòng nâng cô dậy. Cô là đang chờ mình.
Thích Vi Vi mở to mắt, nhìn thấy anh lập tức kích động ôm chầm
lấy anh:
"Anh Thiên Tứ, anh đã trở về. Anh không có việc gì, thật
tốt quá!"
Hóa ra cô đang lo lắng cho mình. Nhìn thấy cô quan tâm mình
như vậy, cõi lòng tuyệt vọng của anh bùng lên một tia ấm áp. Thì ra cô vẫn luôn
để ý đến mình.
Kéo cô vào nhà, nhanh chóng đưa quần áo cho cô thay, lại vội
vàng đưa cô một chén trà nóng.
Thích Vi Vi hai tay cầm trà nhưng lại nhìn anh, dường như so
với suy nghĩ của mình thì anh kiên cường hơn rất nhiều. Là anh đã suy nghĩ cẩn
thận hay đang làm ra vẻ kiên cường?! Cô ngập ngừng hỏi: "Anh Thiên Tứ, anh
đã biết rồi phải không?"
"Em muốn giấu anh sao? Loại chuyện như thế này làm sao
mà giấu được." Anh gật gật đầu.
"Anh Thiên Tứ, anh đừng buồn. Chúng ta đến bệnh viện
khác kiểm tra, nói không chừng là bệnh viện đã nhầm lẫn." Cô vội nói, muốn
cho anh một chút hy vọng.
"Vi Vi, không cần. Anh hiểu sức khỏe của mình mà. Bệnh
viện sao có thể phạm sai lầm như vậy. Anh đã chấp nhận sự thật này rồi."
Hoàng Thiên Tứ cong môi lên tươi cười, chẳng qua là bộ đdng như vậy làm cho người
ta thật đau lòng.
"Không chừng có khả năng, biết đâu bọn họ thực sự nhầm
lẫn." Thích Vi Vi học theo Uông Hạo Thiên nói, thật sự mong muốn ông trời
cho anh một cơ hội.
"Không cần mất công. Anh cũng không muốn lãng phí thời
gian nữa. Anh muốn tận dụng khoảng thời gian ít ỏi của mình để làm những chuyện
có ý nghĩa." Hoàng Thiên Tứ lắc đầu. Suy nghĩ cả đêm anh đã hiểu rõ mình
nên làm cái gì.
"Anh muốn làm gì?" Thích Vi Vi nhìn anh, liền hiểu
được. "Anh muốn từ bỏ việc chữa trị sao? Không thể."
"Anh không phải không muốn điều trị, anh chỉ