
dặn dò nói.
“Vâng, mẹ.” Tuy rằng Thích Vi Vi thật
đau đầu nhưng mà cô ngại làm trái ý mẹ chồng, dù sao bà cũng
vì muốn tốt cho mình cùng đứa bé. Kể từ khi biết trong bụng
mình là con trai, mẹ chồng quả thực quá mức quan tâm.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mẹ cùng con đi bệnh viện kiểm tra.” Bà Uông nở nụ cười, con dâu
này thật nghe lời, bà rất thích.
“Vâng ạ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một
chút.” Thích Vi Vi nâng bụng nói, đợi bà vừa đi khỏi Daisy liền chạy đến không chút khách khí đem hoa quả đều đút vào trong
miệng của mình.
“Vi Vi, chị không biết bây giờ cơm chiều em đều không dám ăn, sợ ăn không vào hoa quả này khiến chị không biết trả lời với mẹ thế nào.” Daisy một hơi uống sạch sữa.
“Cám ơn em, Daisy. Sau này em có việc chị cũng sẽ giúp em.” Thích Vi Vi cười nói, cô thật là tốt.
“Vi Vi, thật ra mấy thứ này cũng rất tốt, vì sao chị lại không ăn?” Daisy kỳ quái hỏi.
“Chị đâu có không ăn, em không biết mẹ
buổi sáng một ly sữa, trưa một ly sữa, tối một ly sữa, còn có
hoa quả này nữa. Giữa trưa chị đã ăn một phần rồi, nếu buổi
tối ăn nữa dạ dày của chị sẽ không chịu được, nhưng mà chị lại ngại không muốn từ chối tâm ý của mẹ cho nên đành phải để cho em cùng Hạo Thiên ăn hộ.” Thích Vi Vi khổ sở nói.
“Là vậy à? Nếu không để em nói với
mẹ, cũng nhờ Hạo Thiên nói, tránh cho chị mỗi ngày phải khó
xử.” Daisy nói.
“Không được, nếu muốn nói vẫn là chị tự mình nói có vẻ tốt hơn.” Thích Vi Vi nói.
“Cũng được, chị sớm nói đi, em cho chị biết mẹ là người thấu tình đạt lý nha.” Daisy nói.
“Được, chị biết rồi, chị sẽ tìm một cơ hội để nói.” Vi Vi nói.
“Nói cái gì?” Uông Hạo Thiên vừa đi làm về thì nghe được câu này.
“Anh, chị dâu không muốn buổi tối ăn
cái này nhưng mà mẹ vẫn giống như trước kia đưa sữa và hoa quả
cho chị nên chị nói tìm một cơ hội nói với mẹ , không cần mang
những thứ này đến nữa.” Daisy trả lời rất nhanh, đem một miếng hoa
quả cuối cùng cho vào miệng. “Em đi ngủ, hai người nghỉ ngơi
đi.”
“Chờ chút.” Uông Hạo Thiên đột nhiên gọi lại cô.
“Chuyện gì vậy anh?” Daisy quay đầu lại nhìn anh.
Khóe môi Uông Hạo Thiên hàm chứa ý
cười, ra vẻ khó hiểu nói: “Sao anh lại thấy ở trong điện thoại của Thiên Lỗi có hình của em?”
Daisy sửng sốt, mặt lập tức trở nên đỏ.
“Hình?” Thích Vi Vi nói, lúc đầu vẫn
không rõ nhưng nhìn đến dáng vẻ ngượng ngùng của cô lập tức
hiểu được, cầm lấy tay cô. “Daisy, có phải em cùng Thiên Lỗi?”
“Không phải, không để ý đến hai người, em đi xuống trước.” Daisy chạy nhanh xuống lầu.
“Ông xã, bọn họ khi nào thì hòa
hợp, sao em tuyệt nhiên không biết gì?” Thích Vi Vi đem thân thể
cồng kềnh dựa vào trong ngực anh.
“Không chỉ em, nếu không phải hôm nay
anh vô tình nhìn thấy, anh cũng không biết. Hai cô cậu này lại có
thể ngầm quan hệ.” Uông Hạo THiên nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng
của cô.
“Nếu không chúng ta giúp bọn họ một
phen, Sở Thiên Lỗi cũng lớn tuổi rồi, thế nào?” Thích Vi Vi
ngẩng đầu nhìn anh.
“Quên đi, để cho bọn họ thuận theo tự nhiên. Chúng ta đừng hảo tâm lo, có khi còn làm hỏng việc, có
thời gian vẫn là quan tâm con anh thì hơn.” Anh không phải không
muốn mà chuyện tình cảm vốn là chuyện của hai người.
“Được rồi.” cô gật đầu.
Ba tháng sau.
“Thiên Lỗi, vào đây, mau ngồi. Có
phải tìm Hạo Thiên không? Nó đang ở trên lầu, để dì gọi nó
xuống.” Bà Uông nhiệu tình hô.
“Không, không dì à. Con không phải tìm Hạo Thiên, con đến tìm dì.” Sở Thiên Lỗi cuống quýt nói.
“Tìm dì?” Bà Uông kinh ngạc nhìn anh, sau đó ngồi xuống. “Có chuyện gì con nói đi.”
Sở Thiên Lỗi có chút ngượng ngùng
nói: “Con là đến để cầu hôn, con muốn cưới Daisy, không biết dì có đồng ý không?”
“Cưới Daisy?” Bà Uông kinh hãi, khi nào thì bọn họ có quan hệ, chẳng trách Dasiy không chịu quay về.
“Mẹ, ai đến vậy?” Daisy từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy anh cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Daisy, con đến vừa đúng lúc, Thiên
Lỗi nói muốn kết hôn với con. Mẹ không có ý kiến gì, con thì
sao?” Bà Uông giữ lấy cô. Daisy có kết quả tốt, người vui vẻ
nhất chính là mình.
“Lấy con?” Daisy hiển nhiên giật mình
không ít, nhìn anh bất mãn cùng trách cứ nói: “Anh lấy em vì
sao không nói với em trước?”
“Bởi vì anh muốn làm cho em ngạc nhiên vui mừng.” Sở Thiên Lỗi nhìn cô, vẻ mặt thâm tình.
Không đợi Daisy nói chuyện, trên lầu
liền truyền lại tiếng nói của Thích Vi Vi. “Thật tốt quá, em
vốn đang nhắc tới anh vì sao chưa đến cầu hôn, không nghĩ đến
anh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi ngươ