
cùng tất cả hy vọng của Kế Chỉ Tường đều tan thành mấy khói.
Ngày lễ tình nhân, khi các nhân viên đều vui vẻ đi hưởng thụ không khí ngọt
ngào, Cận Trọng Kỳ lại làm thêm ngoài giờ để giải quyết mớ công việc bề bộn của
mình, đến tận nửa đêm anh mới về nhà.
Kế Chỉ Tường không tức giận cũng không oán trách, cô chỉ lặng lẽ chôn vùi tất
cả nỗi thất vọng của mình, không để bất kỳ ai phát hiện.
Không ngoài dự liệu, Cận Trọng Kỳ vẫn bất cẩn quên cả kỷ niệm ngày cưới của họ,
một ngày lễ tình nhân trắng cũng thuộc về những đôi yêu nhau khác, anh vẫn về
nhà vào lúc nửa đêm. Cô cũng không hề nhắc nhở hay trách móc gì, lại một lần
nữa giấu kín trái tim bị tổn thương, tiếp tục diễn cho tốt vai người phụ nữ của
gia đình, một người phụ nữ lặng lẽ hy sinh.
Ngoài những lúc ở bên mẹ chồng, cứ cách một ngày, Kế Chỉ Tường lại về nhà thăm
người bố cô đơn của mình; sống những ngày bình lặng không chút sóng gió, tuy
rất cô đơn, rất tĩnh lặng, nhưng lại khiến cô có cảm giác an lòng.
“Bố rất khỏe, con không cần phải thường xuyên về thăm bố như vậy, nếu để mẹ
chồng con không vui thì không nên đâu.” Con gái gả rồi như bát nước đổ đi, thấy
con mình lại về nhà, Kế Chí Xương nhắc nhở.
“Được... con sẽ mách lại với mẹ chồng con, rằng bố nói xấu sau lưng bà!”, Kế
Chỉ Tường giơ một ngón tay chỉ lên không, tỏ vẻ ngang bướng.
Kế Chí Xương nghe vậy giật mình, hoang mang lắc đầu, “Haizzz, đây là chuyện hai
bố con mình nói với nhau, tuyệt đối không được nói lại với mẹ chồng con!”. Chỉ
tại mẹ Chỉ Tường mất sớm, không kịp dạy con bé chuyện này.
“Bố, bố xem phim nhiều quá rồi!”, Kế Chỉ Tường ngồi xuống cạnh bố, thân thiết
níu vai ông.
Có lẽ vì việc kinh doanh của công ty hiện nay đã đi vào quỹ đạo, về cơ bản
không cần để Kế Chí Xương phiền lòng, vì thế ngoài việc yên tâm dưỡng bệnh, ông
không còn việc gì khác để làm, vì thế mới dành thời gian cho phim truyền hình
dài tập, xem hết bộ này đến bộ khác, biến chúng thành cách để giết thời gian
cũng như giảm bớt cô đơn.
“Mẹ chồng rất thương con, bà ấy chăm sóc con như mẹ ruột vậy, không giống mấy
bà mẹ chồng độc ác trong phim đâu.” Kế Chỉ Tường đương nhiên hiểu rõ, những lời
này không thể nói ra trước mặt mẹ chồng, cũng biết bố mình rất quan tâm đến con
gái, nên khéo léo hóa giải nghi ngờ của ông.
“Thật không?” Tư tưởng của Kế Chí Xương rõ ràng vẫn như ở những năm năm mươi,
lại thêm mấy bộ phim truyền hình hay thêm thắt này nọ, khiến ông càng thêm nghi
ngờ.
“Thật mà! Con gạt bố làm gì?” Kế Chỉ Tường giơ một tay lên đảm bảo. “Đúng rồi,
bố, dạo này bố thấy khỏe hơn chưa?”
Ngày trước Kế Chí Xương phải nhập viện là vì tai biến mạch máu não, đến nay nửa
người bên phải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bác sĩ dặn ông ngày nào cũng phải
đến bệnh viện tập vật lý trị liệu, nhưng sau đó ông thấy hằng ngày đi đi về về
rất phiền phức nên dứt khoát tự luyện tập ở nhà, tất nhiên vẫn có một người
giúp việc ở cạnh giúp đỡ, nếu không Kế Chỉ Tường cũng không đồng ý như vậy.
“Rất khỏe!” Kế Chí Xương vỗ ngực, cố gắng không để Kế Chỉ Tường biết gần đây dạ
dày của ông có vấn đề, thực sự ông rất sợ nằm viện. “Còn con, mẹ chồng tốt với
con không có nghĩa là Trọng Kỳ cũng thế, thái độ của nó thế nào?”
Tuy Kế Chí Xương vô cùng hài lòng trước biểu hiện của chàng rể, nhưng ông cũng
hiểu rất rõ, hai đứa kết hôn vội vàng như thế ít nhiều cũng do nguyên nhân sức
khỏe của ông. Công ty rất quan trọng, nhưng con gái càng quan trọng hơn, nếu
Trọng Kỳ dám đối xử không tốt hay ức hiếp Chỉ Tường, ông thề có chết cũng không
để cậu ta sống yên ổn!
“À, rất tốt!”, vô thức xóa hết những tổn thương mà Cận Trọng Kỳ gây ra cho
mình, Kế Chỉ Tường vui vẻ cười, “Anh ấy rất tốt với con”.
“Tốt là được.” Không hiểu sao Kế Chí Xương vẫn luôn cảm thấy con gái mình không
vui; tuy cô cười vui vẻ, nói rằng chồng mình rất tốt, nhưng chính vì thái độ
quá vui ấy lại khiến ông cảm thấy bất an.
“Bố, có phải bố trách anh ấy không đến thăm bố?” Việc kinh doanh của Cận Trọng
Kỳ ngày càng mở rộng, rồi lại quản lý cả Công ty Kế thị khiến anh bận rộn đầu
tắt mặt tối, thật sự Kế Chỉ Tường không có lý do buộc anh phải cùng cô đến thăm
bố.
“Không, bố biết chồng con rất bận.” Nghĩ lại thời trẻ, chính ông cũng vì công
việc mà lạnh nhạt với vợ, để bà buồn rầu sinh bệnh, cuối cùng qua đời khi còn
rất trẻ, vì thế ông rất sợ con gái cũng lâm vào tình cảnh như vợ mình ngày xưa.
“Chồng con không đến thăm bố cũng không sao, chỉ cần nó đối tốt với con là
được.”
Kế Chỉ Tường cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đan nhau đặt trên đầu
gối.
Cô biết bố mình muốn gì, bản thân cô cũng muốn thử cải thiện quan hệ vợ chồng
giữa mình và Cận Trọng Kỳ một lần, nhưng sau khi cố gắng hết sức, tình hình vẫn
không có gì thay đổi.
Hiện giờ cô chỉ có thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sau đó
yêu thương gia đình này và biết trong đó có cô tồn tại.
Đành phải đợi thôi, ngoài việc chờ đợi, cô cũng không còn cách nào khác...
***
Thời gian qua nhanh, hơn ba trăm ngày qua như tên bay, trong nháy mắt, lễ tình
nhân lại đế