
m. Ánh đèn pin trong tay rọi
vào tâm viên đá quý, lộ ra chiếc kim thêu dài mảnh giấu ở rãnh trong của đỉnh chiếc nhẫn. Cây kim được giấu khéo đến mức nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện thấy. Ý thức được sự tồn tại của nó ở đó, bóng
người vui mừng cười phá lên, ngẩng đầu nhìn về khung cửa sổ phía bên
phải tầng ba của ngôi lầu. Ánh mắt bỗng lóe lên nét lạnh lùng oán độc,
người đó nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi cầm theo chiếc nhẫn chất chứa âm mưu trở về phòng mình.
“Aizzz, cô Mai Hoa tiên tử của Thượng giới này
quả là lòng tham vô đáy, thảo nào Cốc Liên chưa bao giờ thích cô ta.”
Bên trên kết giới màu đỏ, người mặc áo thiên thanh bỗng xuất hiện. Tấm
khăn voan phủ màu đen phấp phới, người đó đứng giữa khoảng không tối
đen, nhìn đăm đăm về căn phòng của Cổ Liên, ánh mắt thấp thoáng nét cười dịu dàng.
“Sao, ngài muốn gặp tiểu thư không? Đi đi, dù sao dựa vào pháp lực của ngài, cô ấy sẽ chẳng thể phát hiện ra đâu.” Con
rắn xanh lớn trườn tới tự lúc nào, lặng lẽ cuốn cơ thể mảnh mai của mình quanh người áo thiên thanh: “Hà tất phải đứng tương tư một mình ở đây chứ?”
“Ngươi lại nói linh tinh gì đó, quan hệ của chúng ta không phải ngươi không biết, ta căn bản chẳng thể yêu Cốc Liên.”
Đôi mắt bỗng lộ vẻ bất lực, người áo xanh giơ tay khẽ cốc vào đầu con
rắn: “Nhưng Cốc Liên đã không tin lời ngươi, thì ngày mai để ta đích
thân xuất hiện vậy”…
8 Bữa tiệc ảo
Lòng Nhạc Mai Sương cực kỳ bất an!
Cả đêm qua Mai Sương mất ngủ. Trời chưa sáng, cô đã vội dậy ngồi trước bàn trang điểm, tay run rẩy vô thức cứ nhấc lên
rồi lại đặt xuống, mãi không chải xong mái tóc rối tung. Chiếc lược
trong tay run lên bần bật, cô nằm xoài ra giường.
Đúng, Mai Sương đang sợ. Khi thời khắc thay đổi
vận mệnh sắp đến, thực sự cô lại thấy sợ, không lúc nào gạt được giấc
mộng cảnh cáo hôm nào ra khỏi đầu. Trong tâm trí cô, hình ảnh Vu Nhã đã hóa thành ma nữ lại một lần nữa hiện lên, bà ta cứ đưa đôi tay xám
ngoét từ từ hướng về phía mình, thật khủng khiếp!
“Mộ Thạch à, rốt cuộc khi nào anh mới mua cho em chuỗi vòng cổ kim cương đó?” Đúng lúc ấy, từ hành lang bên ngoài vọng
vào giọng nói lả lơi của Vu Nhã: “Chẳng bao lâu nữa là đám cưới rồi, mà em thì không muốn trong hôn lễ bị người ta cười rằng không có trang sức kim cương đâu!”.
“Yên tâm, đợi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ đi
mua.” An ủi người đẹp mềm mại như không xương trong lòng, Nhạc Mộ Thạch đưa tay xoa cặp mông gọn của Vu Nhã.
“Ghét quá đi… Đây là hành lang, khéo người ta
nhìn thấy bây giờ.” Mỉm cười tình tứ, Vu Nhã xoay người mạnh dạn kéo
người đàn ông vào phòng vệ sinh gần cầu thang cuối hành lang.
“Phì! Đồ điếm!” Qua khe cửa, chứng kiến màn kịch tình tứ ấy, Nhạc Mai Sương tức giận chửi thầm. Quay người lại, không
chút do dự, cô lấy trong ngăn cuối cùng của hộp nữ trang ra chiếc nhẫn
hồng ngọc tuyệt đẹp: “Xuống địa ngục thì đã sao? Chỉ cần giết chết đồ
tiện nhân vô liêm sỉ đó, cùng lắm mình thường xuyên đi chùa xin bùa bình an là được chứ gì”.
Đeo nhẫn ngọc vào ngón áp út, đôi mắt Mai Sương lóe lên tia tàn nhẫn…
Tiệc sinh nhật đại gia chỉ dành cho khách hàng
đối tác và bạn bè thân quen. Toàn bộ đều là rượu ngon cùng những món ăn đã được tuyển chọn, thêm nhạc thính phòng và người đẹp vây quanh. Sự
thưởng thức tuyệt diệu như vậy, ai cũng muốn tham gia. Hơn nữa với tiềm lực tài chính của nhà họ Nhạc, bữa tiệc dĩ nhiên phải thuộc đẳng cấp
sang trọng nhất Hồng Kông.
Phòng khách lớn của ngôi biệt thự bày hai dãy bàn dài năm mét, la liệt sơn hào hải vị, hoa quả và bánh trái ngon ngọt,
màu sắc rực rỡ bắt mắt, khiến ai cũng phải choáng ngợp. Đó là còn chưa
kể chiếc bánh kem mười tầng cực kỳ hoành tráng nằm trên xe đẩy chuyên
dụng đặt giữa gian phòng, lộng lẫy đến chẳng ai nỡ ăn. Ngoài ra, trong
ngôi biệt thự phòng nào cũng được trang hoàng theo phong cách châu Âu,
điểm xuyết bằng hoa hồng và bách hợp, đem đến cho mọi người cảm giác như đang lạc vào chốn tiên cảnh.
“Anh Mộ Thạch, bữa tiệc này tổ chức mát mặt quá. Khi nào em mới có một bữa tiệc thế này đây. Ha ha ha…” Lúc đó, với tư
cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, Nhạc Mộ Thạch đang bị đám bạn
lâu năm cười đùa vây kín xung quanh.
“Nhạc lão đệ, nghe nói cậu và Vu Nhã nổi danh nhất hiện nay gần đây rất gắn bó, các cậu có…”
“Đúng đấy, đúng đấy! Lão huynh truyền cho chút kinh nghiệm đi!”
“Thôi, thôi, thôi, đám các cậu chẳng chút đứng
đắn nào cả, sao mà hiểu được tình cảm của tôi dành cho Tiểu Nhã.” Tỏ vẻ tức giận mắng, ánh mắt Nhạc Mộ Thạch lại lướt sang phía Vu Nhã đang
cười đùa cùng đám phụ nữ bên cạnh.
“Xem kìa, xem kìa! Còn nói là huynh đệ, tiểu tử
cậu đúng là đồ thấy sắc quên bạn.” Mấy người bạn vẫn xấu tính đùa dai
chẳng chịu thôi.
“Bố!” Khi người đàn ông bắt đầu cảm thấy ngượng
ngập thì bên tai bỗng vọng đến giọng nói trong trẻo của đứa con gái lớn Nhạc Mai Sương: “Chúng ta chụp tấm ảnh đi!”.
“Được rồi! Nào, nào, mọi người cùng chụp ảnh đi!” Như chết đuối vớ được cọc, Nhạc Mộ Thạch vội vã lùa tất cả các vị
khách quý trong phòng ra ngoài sân: “Ai là người chụp ảnh nhỉ?”.
“C