
của cô to ra rồi".
"... Nhan Miêu bối rối lại càng thấy bực mình, "Tôi không có". "Thế đo thử xem nào".
Ông cụ thợ may cũng cẩn thận đo cho cô một lượt rồi mới thu thước dây lại. Nhan Miêu còn chưa kịp nói gì, Tạ Tử Tu đã giành lấy cuốn sổ ghi số đo trước, nhìn một lát, nhướn mày, lại đánh giá toàn thân cô một lượt, lại nhướn mày lần nữa: "ừ đúng là không nhận ra...".
Nhan Miêu thẹn quá hóa giận: "Không nhìn ra cái gì?".
"Lẽ nào cô không phải là người hai lưng?".
"Ai nói?".
"Chỗ này chắc là viết nhầm số đo của eo với số đo của ngực rồi".
Nhan Miêu không kìm được nhào qua đẩy anh ta ngã lên sofa: "Tôi giết anh!".
Ông cụ thợ may rất bình tĩnh thu dọn đồ đạc, rồi chào tạm biệt: Cậu Tạ, cô Tạ, tôi đi trước".
Người ta đã đi xa lắm rồi, Nhan Miêu mới bò đậy từ lưng
của Tạ Tử Tu, mặt mũi đỏ bừng bừng tức giận nói: “Aì, ai là cô Tạ chứ!".
Tiếng cười nghèn nghẹn của Tạ Tử Tu vang lên dưới gối ôm:
“Đương nhiên là nói Darwin rồi, không thế thì sao?"
-----
Tuy cấp trên bất lương vẫn lấy việc đâm vào lòng tự trọng của cô làm vui, Nhan Miêu vẫn tuân theo đạo đức nghề nghiệp của thư kí, còn nhận được tiền lương là tiếp tục nhẫn nại chịu đựng anh ta.
Hôm ấy Nhan Miêu đi lấy tài liệu ở tầng dưới, vừa mới quay lại chỗ làm việc của mình đã thấy một mỹ nữ mặc bộ váy Chanel màu kem, tay cầm túi xách may ô vuông, mái tóc màu đỏ đứng ở đó hiển nhiên là muốn tới gặp Tạ Tử Tu, chờ cô sắp xếp hẹn trước.
Nhan Miêu nhát gan định quay người bỏ chạy thì đã không kịp nữa rồi, đối phương vừa liếc mắt đã nhận ra cô, rồi nói: Ha, cô em cũng ở đây à".
Nhan Miêu còn chưa kịp chống cự, hai má đã bị kéo căng sang hai bên.
"Lâu rồi không gặp. Tử Thanh còn dặn tôi phải liên lạc với cô em kia đấy".
Á không ngờ Dỗ Duy Duy bỏ qua chuyện từ hôn, xuất hiện ở đây nhanh như thế, cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng đối đầu với địch mà.
"Tôi nghe nói cô em vẫn khuyên Tử Thanh đừng yêu tôi hả? Cô em to gan thật đấy".
Được rôi, cô căn bản chỉ là cái đáy cùng trong chuỗi thức ăn thôi. T_T
Tạ Tử Tu xuất hiện ở cửa phòng làm việc: "Duy Duy".
Đỗ Duy Duy nghe tiếng mói miễn cưỡng thả tay ra, ném cho Nhan Miêu ánh mắt "tạm tha cho cô em đấy" rồi mới tới chỗ Tạ Tử Tu, hai người cùng vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
Nhan Miêu lo lắng thấp thỏm đứng ở cửa một hồi lâu rất muốn áp tai nghe trộm nhưng vì người qua người lại, đành thôi.
Nhìn bề ngoài, hình như hai người họ quay về làm bạn bè nhưng cũng không biết được rốt cuộc chuyện này có đáng tin hay không.
Ai có thể gỡ bỏ khúc mắc dễ dàng như thế chứ.
Một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, nghe thấy tiếng cười phóng khoáng của Đỗ Duy Duy: "Thế mong chờ sự hợp tác của chúng ta rồi". Sau đó mỹ nữ đẹp tới mức khiến đám đồng nghiệp nam trong công ty đều dán cả hai mắt lên người mới thướt tha lượn đi.
"Đây là vị hôn thê cũ của anh Tạ à. Người thật còn đẹp hơn trên báo nhiều".
"Khí chất mạnh mẽ quá..
"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy...
"Chẳng trách anh Tạ chịu đả kích như thế..
Trong tiếng thì thầm xôn xao, Nhan Miêu đẩy cửa phòng lạm việc Tạ Tử Tu ra, thấy anh ta đang thu dọn đồ đạc, vẻ mặt như bình thường, không khỏi càng lo lắng hơn.
Thậm chí tới tận giờ cô vẫn không muốn nhận điện thoại của Nhan Tử Thanh, đừng nói tới vịệc vị hôn thê, vị hôn phu cũ nhà người ta mặt đối mặt như thế này.
Lấy tài liệu đã kí tên, Nhan Miêu vẫn chưa đi ngay, Tạ Tử Tu ngẩng đầu lên nhìn cô: "Còn có chuyện gì à?".
Nhan Miêu đáp ngay lập túc: Thật ra thì, anh và Đỗ Duy Duy quá giống nhau, nguời chơi theo nhóm, thế nên đến với nhau là rất tự nhiên, nhưng thật ra người kia có lẽ không phải là người đối phuơng thực sự cần. Bạn bè và người yêu là hai chuyện riêng biệt. Sau nay anh sẽ gặp được người tốt hơn thôi".
“Dù sao thì hồi phục lại tâm trạng vui vẻ cũng tốt, anh thử là biết thôi. Trên thế giới này, người có thể làm anh hạnh phúc không chỉ có một người, không phải chỉ có mình Đỗ Duy Duy mới được, thế nên...".
Chờ cô phát biểu tràng giang đại hải xong, Tạ Tử Tu ngả ra sau tựa vào lưng ghế, cuời nói: "Tôi đã bỏ qua lừ lâu rồi".
"... Lại nói dối".
Đừng lần nào cũng lôi mặt nạ cười xấu xa ra như thế, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng áp lực trong lòng một chút chứ!
"Thật đấy. Nên hết giờ làm, tôi muốn chơi bời hưởng thụ".
"Này... anh cũng đừng hồi phục nhanh thế chứ?".
Tạ Tử Tu nhướn mày nói: "Hồi phục nhanh cũng không được?".
"Chuyện đó, nhanh quá cũng không khỏe đâu". Nhan Miêu ngẫm nghĩ một lát, rồi đột nhiên hiểu ra, "A, tôi hiểu rồi, thực ra anh đang tìm chỗ để dựa dẫm, lấp chỗ trống đúng không?".
Tạ Tử Tu nhìn đồng hồ treo tường, cầm túi tài liệu đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: "Tôi về đây".
"Này!". Nhan Miêu theo sau anh ta, muốn về theo lại nhớ ra tài liệu mình cầm vẫn chưa đưa tới nơi cần, đành hét với theo bóng lưng anh ta: "Này này, làm người không thể sa ngã như thế được...".
Cô dốc lòng tốt với anh ta như thế, kết quả là Tạ Tử Tu còn cố ý dằn vặt cô, sải bước dài bước vào thang máy. Hại cô vắt chân chạy đuổi theo. Thấy cô sắp không đuổi kịp, cũng không ấn nút giữ thang máy giú