
yết quá dày thì có thể không tới à? Thế bọn họ cũng đừng ăn cơm nữa đi cho rồi".
Nhan Miêu đành an ủi: "Chờ xe tới đón thì nhất định sẽ tới muộn. Giờ chỗ nào cũng kẹt xe, chúng ta cứ đi tàu điện ngầm tới thẳng đó là được rồi".
"Đùa gì thế, ai biết đi kiểu gì?".
"Không sao, tôi đã thăm dò lộ trình hết cả rồi, các anh cứ theo tôi là được".
“…”
Suốt đường đi Tạ Thiếu Duy chẳng lúc nào vui vẻ, vào ga tàu điện ngầm, cậu ta lại càng bực bội hơn.
Nhan Miêu mua vé đưa cho mọi người, cậu ta vẫn thuỗn mặt ra đứng bên cạnh, cũng không đưa tay nhận vé.
"Sao thế?".
Đám người đi cùng đều ngơ ngác nhìn nhau, muốn nói lại thôi Nhan Miêu đành phải tự dẫn xác đi qua: "Này, cậu sao thế, không biết đi tàu điện ngầm thế nào à?".
Tạ Thiếu Duy cáu kỉnh đáp: "Sao tôi biết đi tàu điện ngầm kiểu gì?".
“…”
Đúng thế, có vài người chưa từng được trải nghiệm việc đi giao thông công cộng là như thế nào.
Nhan Miêu đi cùng cậu ta qua cửa soát vé, nhét vé vào giúp cậu ta: "Giờ cậu đi qua là được rồi".
Tạ Thiếu Duy cứng quèo chen qua.
"Rất dễ mà, lần sau cậu sẽ biết thôi".
Tạ Thiếu Duy phát cáu: "Cái gì? Còn lần sau nữa à?!"
Khi tàu điện ngầm tới, cậu ta lại nổi giận: "Mẹ kiếp, nhiều người thế này bảo tôi lên làm sao hả?".
Nhan Miêu đi xe chen lấn như cá hộp mãi đã thành quen: "Chen lên một tí là được rồi, dù sao cũng nhanh lắm"
"Đùa gì thế hả", Tạ Thiếu Duy ra chiều căm ghét, "Tôi không muốn!".
Nhan Miêu chẳng để cậu ta có cơ hội giở tính công tử ra không chờ Tạ Thiếu Duy phát cáu xong đã kéo cậu ta len vào trong đám người.
Tạ Thiếu Duy lảo đảo chen chúc ở cửa lên không sao cựa quậy nổi, thế nhưng chen lên tàu điện ngầm giờ cao điểm nói thì dễ, làm mới khó, Nhan Miêu đành thêm sức nữa mới kéo cậu ta vào được: "Chịu một lát là được rồi!".
Tạ Thiếu Duy giận tím mặt: "Đồ con gái đần độn này!".
Mấy người đi cùng họ đều nhất trí giữ im lặng, giả câm, giả điếc, giả đui.
Trên tàu điện ngầm đưong nhiên không có chỗ trống, mọi người đều chen lấn, hai người không thể không đứng đối diện với nhau, ngay cả chỗ trống xoay người cũng không có. Tạ Thiếu Duy ra sức cau mày, sầm mặt, mím môi, cả cổ cũng đỏ lên, Nhan Miêu cảm thấy cậu ta còn tức giận nữa thì tới xuất huyết não mất.
Qua mấy trạm tàu, cuối cùng cũng tới nơi, sắc mặt Tạ Thiếu Duy đã như đáy nồi, sát khí bay bay quanh người. Người phụ trách bên đối phương bị dọa tới hoảng cả hồn, dốc sức cúi người chín mươi độ xin lỗi, liên miệng bảo đảm lần sau sẽ xem tình hình thời tiết để đi sớm hơn.
May mà chuyện bất ngờ này không ảnh hương tới giờ giấc, cũng không gây ra náo loạn, việc hôm nay có thể bắt đầu thuận lợi. Đây đương nhiên là công của Nhan Miêu.
Thế mà Tạ Thiếu Duy chỉ cau mày ném ra một câu: "Coi như cô gặp may".
Nhan Miêu thầm nghĩ, không phải cô tự tâng bốc chứ, tuy không có công trạng gì đặc biệt, nhưng cô làm việc nửa năm trời chưa từng phạm lỗi nào nhé, không thì sao có thể ở dưới trướng Tạ Tử Tu được.
Đương nhiên nếu muốn nghe được lời khen từ miệng người nhà họ Tạ, thì không thể trông chờ được.
Bận rộn suốt cả ngày, tối về ném hết đô đạc vào phòng nghỉ, lại chui vào thang máy, chạy thẳng xuống tầng dưới, tới bữa tiệc phục vụ của nhà hàng ở tầng một ăn cho đầy bụng.
Nhan Miêu mở hết công suất, tiêu diệt nhanh hạ gục gọn ăn đồ noáng trước rồi tới đồ nguội, chọn hết thịt cá, ăn đủ sáu đĩa rồi mới để ý thấy Tạ Thiếu Duy vẫn chưa xuống ăn bữa tối.
Đương nhiên cô có thể chẳng cần quan tâm cậu ta sống chết ra sao, nhung từ góc độ công việc mà nói, cũng cần đi thăm nom một tí.
Nhan Miêu thử gõ cửa phòng Tạ Thiếu Duy: "Cậu Tạ?".
Cửa mở rất nhanh, Tạ Thiếu Duy đầu tóc rối bù, mặt sầm lại: "Gì thế?".
"Sao cậu không xuống ăn tối?".
Cậu chàng rầu rĩ đáp: "Không muốn ăn".
Nhan Miêu nhìn cậu ta một lát, nhạy bén: "À, cậu bị cảm? Phát sốt hả?".
“Ai bảo!".
Giọng này nghe rõ là không khỏe, Nhan Miêu không khỏi cảm khái: "Cậu yếu cỡ nào đây trời".
Cậu thanh niên cao to lồng lộng, nhìn dáng người rất đẹp thế
này, mà lại bị vừa cảm cúm đánh bại. Ai bảo cậu ta trời lạnh căm
căm mà chỉ mặc có mỗi hai cái áo. Thích đẹp thì chỉ chuốc khổ vào thân!
Tạ Thiếu Duy tức giận nói: "Tôi không yếu!"
"Nếu người không khỏe thì cứ đi khám bệnh đi, mấy ngày này chúng ta nhiều việc lắm".
Ý là, không có thời gian cho cậu bệnh đâu.
Tạ Thiếu Duy càng giận hơn: "Đi khám bệnh cái gì hả tôi không biết tiếng Nhật!".
"Tôi đi cùng cậu tới phòng khám là được".
"Tôi không đi".
"Sao phải cứng đầu thế hả, cậu chưa tới mức tiếc tiền khám bệnh đấy chứ".
Tạ Thiếu Duy nhăn mày ngoan cố: "Đừng lôi thôi, không đi là không đi".
Nhan Miêu nghĩ một lát: "Chẳng lẽ... cậu sợ bệnh viện?".
Tạ Thiếu Duy thở hổn hển: "Không phải sợ, là ghét!".
Đồ tiểu quỷ ngụy biện.
"Ngồi xuống".
Tạ Thiếu Duy nghi ngờ hỏi: "Làm gì?".
"Mở miệng ra".
"Làm cái gì... á...".
Nhan Miêu giữ lấy miệng cậu: "Đừng nháo!". Gây rối cô xem amidan.
Vì để đỡ tốn tiền, cô hay lần mò xem sách y học vọng-văn- vấn-thiết, tìm tòi này nọ ấy kia, dù sao tới giờ vẫn là coi cho vui thế thôi, cứ coi như thêm một kỹ năng sống. Chữa