
ậy, đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra: “Anh Tạ”.
Tạ Tử Tu đang ngồi dựa vào bệ cửa sổ, nghe tiếng cô bèn quay đâu lại: “Hả? .
Nhan Miêu nhìn anh ta, không biết tại sao còn chưa mở miệng mà trong lòng lại thấy khó chịu.
Một Tạ Tử Tu kiêu ngạo như thế, cô không tưởng tượng ra nổi bộ dạng khom lưng uốn gối của anh ta.
Đột nhiên cô có chút hối hận rằng khi ấy không thể để anh ta kết hôn với Đỗ Duy Duy. Nếu anh ta cưới được Đỗ Duy Duy, có lẽ chuyện đã không như thế này rồi, có lẽ cô còn không muốn thấy sự thất bại của Tạ Tử Tu hơn chính anh ta.
“Anh không sao chứ?”.
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, cười nói: “Sao thế?”.
Nhan Miêu ngập ngừng: “Công ty, có phải xảy ra chuyện rồi không”.
Tạ Tử Tu nhìn cô, nhướn mày: “Em nghe ở đâu nói thế vậy?”.
Này, tới lúc này rồi mà anh ta còn muốn ra vẻ.
“Mọi người đã biết hết rồi”.
Cô đứng, còn Tạ Tử Tu thì ngồi, hai người nhìn nhau trong im lặng, như không thể nói được điều gì.
Mãi một lúc sau, Tạ Tử Tu mới mỉm cười nhẹ nhàng, đáp: “Đừng lo lắng, dù thế nào thì nhất định tôi sẽ không nợ tiền lương của em đâu”.
"..."
Tuy lời hứa này hay đấy, nhưng cô nghe thì chỉ muốn bật khóc.
“Muộn thế này em còn chưa về sao?”.
“Mới làm xong việc thôi”.
Tạ Tử Tu lại mỉm cười đáp: “Thật vất vả cho em”.
“Không sao, đây là phận sự của tôi”.
“Nói ra thì em là nhân viên tốt, chỉ có tôi là cấp trên tồi thôi”.
Mũi Nhan Miêu không kiềm chế nổi mà cay cay, đau lòng không nói nên lời. Dù Tạ Tử Tu không cần sự thương cảm của cô, cô cũng không giúp gì được cho anh ta, nhưng ít nhất cô vẫn có thể đau lòng thay anh ta.
Nếu cô có thể được như Đỗ Duy Duy thì tốt rồi.
Cô chưa bao giờ hy vọng mình là người thành đạt, tài giỏi, có thể giúp anh ta một tay vào thời điểm này như bây giờ.
Tạ Tử Tu liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Muộn rồi, tôi đưa em về nhé”.
“Ả, không cần đâu...”
Tạ Tử Tu cười nói: “Tiết kiệm chút tiền gọi taxi cho em mà”.
Đã lâu lắm rồi cô chưa đi nhờ xe của sếp, lại lần nữa ngồi trong chiếc xe này, ngửi mùi ghế da nhàn nhạt mà ấm áp, mùi thơm quen thuộc, dịu dàng, nhất thời chỉ thấy vô cùng nhớ nhung.
Nhan Miêu đột nhiên nghĩ, nếu lần này Tạ Tử Tu phá sản thật thì sau này anh ta còn xe mà đi không nhỉ?
Nghĩ tới đây, cô không khỏi len lén nhìn người đàn ông ngồi bên, không biết Tạ Tử Tu mà đi xe đạp thì trông như thế nào nhỉ? Nói theo lương tâm thì Tạ Tử Tu đi xe đạp chắc cũng trông đẹp trai, nhưng vừa tưởng tượng như thế thì lại thấy anh ta bi thảm không cách nào đỡ nổi.
Người kiêu ngạo như anh ta sao có thể sống cuộc sống chen chân trên xe bus cho thành cá mòi được chứ?
Phải biết là cậu em trai Tạ Thiếu Duy của anh ta lớn tướng như thế mà còn không biết đi tàu điện ngầm như thế nào đấy.
Hồi cô còn đi học, để tiết kiệm tiền bắt xe bus còn làm trò đi bộ ngàn dặm xa xôi về nhà, nhưng nghĩ tới việc Tạ Tử Tu phải vất vả thì lại thấy rất, rất không đành lòng.
Chiếc xe dừng lại hẳn, Tạ Tử Tu nói: “Tới rồi”.
“Vâng”.
“Lên nhà đi”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon”.
Đẩy cánh cửa xe ra lại nghe tiếng cười của Tạ Tử Tu vang lên sau lưng: “Mai phải đi làm đúng giờ đấy”.
Nhan Miêu lên nhà, quay về căn nhà trọ nhỏ bé của cô, đổi dép lê, rồi nhìn xuống nhà qua khung cửa sổ. Đèn xe trong bóng đêm còn bật sáng,
Tạ Tử Tu đậu xe dưới nhà cô vẫn chưa đi.
Nhan Miêu bắt tay lục tung đồ lên, lôi hết các loại tiết kiệm của mình ra, bỏ vào một cái phong bì lớn.
Cô là người tiết kiệm, rất chú ý tới lợi ích kinh tế, thế nên mỗi đồng tiền đều cố đạt được mọi giá trị có thể có, bỏ tiền ra thì nhất định phải mua được thứ đáng đồng tiền bát gạo mới xong.
Nhưng lần này thì khác.
Trong cuộc đời cô, đây là lần đâu tiên bỏ tiền ra mà không hề nghĩ tới việc “có đáng hay không”.
Nghe tiếng ô tô khởi động ở dưới nhà, Nhan Miêu không kịp đổi dép đã vội vàng lao xuống dưới nhà, chạy đuổi theo sau xe anh ta: “Anh Tạ!”
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở ven đưòng, Tạ Tử Tu hạ cửa xe, ngoái đâu lại nhìn cô, có chút bất ngờ: “Sao thế?”.
Nhan Miêu thở hồng hộc, vừa tới trước mặt anh đã đưa thứ trong tay ra.
Người đàn ông nhìn cô, vẫn không giơ tay ra nhận, chỉ mỉm cười nói: “Hả?”.
Nhan Miêu vẫn thở hổn hển: “Cho, cho anh đó”.
“Đây là cái gì?”.
Nhan Miêu chẳng nói chẳng rằng, nhét vào tay anh ta, nhưng trong lòng có chút lo âu.
Không phải ai cũng bằng lòng nhận sự giúp đỡ của người khác trong thời điểm như thế này, đặc biệt lại là người kiêu ngạo như Tạ Tử Tu.
Quả nhiên Tạ Tử Tu mở chiếc phong bì ra, nhìn một lát, bên trong là sổ tiết kiệm, tiền mặt, thậm chí còn có đồ trang sức, chân mày nhướn cao lên: “Hả?”.
Nhan Miêu đáp: “Anh dùng nó đi”
“Tôi?”.
“Giờ anh đang cần tiền, đúng không?”.
"..."
“Anh cầm lấy đi”.
Tạ Tử Tu nhìn cô một lát, dường như đang kiềm chế, nở nụ cười ý nhị mà mơ hồ.
“Cảm ơn em. Nhưng em cũng phải biết, tôi chưa chắc có thể trả lại được. Thế nên em cứ giữ lại mà dùng thôi”.
“Không sao mà”.
Tạ Tử Tu vẫn không động đậy, chỉ nói: “Nếu không có cách trả lại cho em thì chẳng khác nào tôi đang lợi dụng em, thế không hay đâu”.
Nhan Miêu vẫn ngoan cố: “Không sao mà”.
Lần này cô cam tâm tình n