Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Liễu Âm Vấn Tình

Liễu Âm Vấn Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322093

Bình chọn: 7.5.00/10/209 lượt.

hất thời trong lòng khổ sở bi ai không thôi.

Liễm Âm thấy hắn cúi đầu khóc, đường cổ trắng gầy lộ ra, bờ vai mảnh khảnh

không ngừng run rẩy, lòng vô thức tê tái, không kìm được dịu dàng ôm lấy hắn, vỗ về lưng hắn, ôn nhu ai ủi:

- Đừng khóc!

Cái ôm vô cùng ấm áp, tựa như cái ôm của phụ thân. Sở Thanh Phong được hắn ôm vào lòng, cảm thấy vòng tay ấm làm cho người ta an tâm, gục trên bờ vai

rộng rắn rỏi không ngừng khóc nức nở, giống như ủy khuất kềm nén chịu

đựng nhiều năm đều khóc hết, khóc cho đủ!

Liễm Âm thấy hắn càng

khóc càng tuôn trào, nhất thời luống cuống không biết làm sao cho phải,

chính là miệng không ngừng ôn nhu xoa dịu:

- Đừng khóc!

Đôi bàn tay to lớn gắt gao ôm lấy thân thể gầy yếu kia, vỗ về không ngớt.

Lại xoa lên cái eo nhỏ nhắn, nghĩ: ” Sao lại gầy như vậy?”. Trong lòng

dâng lên một trận đau lòng khó hiểu.

Sở Thanh Phong khóc một hồi

lâu, đột nhiên phác giác chính mình ở trong lòng một người xa lạ khóc

như vậy, nhất thời xấu hổ không thôi, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Liễm Âm.

Lệ nhan lê hoa đái vũ lộ ra, đôi con ngươi mờ mờ lệ thủy chợt hiện lên mị

quang điềm đạm đáng yêu, môi anh đào xinh xắn nửa hé mở, tựa như vừa

khóc vừa kể. Liễm Âm thấy lòng nhất động, người trước mắt tựa hồ cùng

Khanh nhi là một, không kìm được cúi đầu, nhẹ hôn lên bờ môi anh đào

nhàn nhạt bày ra, lòng thầm mặc niệm: ” Khanh nhi, Khanh nhi của ta,

cuối cùng cũng có thể hôn ngươi!”

Sở Thanh Phong cảm thấy môi

mình bị một trận cảm giác dễ chịu vừa ấm vừa trong trẻo bao lấy, hương

vị của y ấm vô cùng, rất an tâm. Môi đang tê dại ngọt ngào lại bị trí

não xao động muốn đẩy ra, không kềm được kêu khẽ một tiếng:

- Ngươi!

Liễm Âm nhân lúc hắn hé miệng, đem cái lưỡi linh hoạt cùng hơi thở vị đàn

hương khéo léo tham nhập, quấy nhiễu cái lưỡi e lệ kia. Hương vị thơm

ngọt, cảm giác mềm mềm làm người y run lên: ” Thơm quá, rất ngọt, không

phải Khanh nhi, mùi vị này không phải Khanh nhi!”

Liễm Âm trong

lòng chấn động, ý thức được mình hôn một nam nhân xa lạ, thật vô cùng

hoang đường. Thế nhưng môi lại không nỡ buông cái miệng xinh xắn ngòn

ngọt kia ra, tham luyến khuôn miệng thơm tho, dứt khoát ôm chặt lấy nhân nhi* đã bị mình hôn đến yếu ớt, hơn nữa còn thâm nhập vào mút mát chất

lỏng ngọt ngào kia.

Sở Thanh Phong cảm thấy hắn như bị hút hết

khí lực trong người, nhu nhược yếu đuối giữa cái ôm ấp áp của Liễm Âm,

trong đầu một mảnh trống rỗng ngây ngây dại dại. Đôi môi đang lúc cảm

thụ vị tê dại mê đắm, lòng nhộn nhạo mở ra: ” Rất thích, rất thích cảm

giác như vậy, cái ôm thật ấm áp, nụ hôn thật ngọt ngào!”

Hắn thơm vô cùng, ngọt vô cùng! Liễm Âm lòng không ngừng ca thán, sinh lòng yêu

thương mà ôm lấy nhân nhi gầy ốm trong lòng, không kềm được liếm lộng

mút mát phiến môi anh đào mềm mại. Một bàn tay nhẹ trượt vào áo hắn,

chạm vào da thịt mềm nhẵn, giữa xúc cảm trơn mềm làm cho hạ thể đã sớm

nhạy cảm đứng thẳng càng thêm căng thẳng.

Một trận gió nhẹ thổi

qua, Sở Thanh Phong chợt thấy trước ngực dậy lên cảm giác mát lạnh, đầu

óc lập tức tỉnh táo rõ ràng, cả kinh, đẩy Liễm Âm đang say mê hôn ra.

Cúi đầu nhìn, áo mình đã bị y xô lệch từ khi nào, bàn tay háo sắc của y

trước ngực mình làm loạn, liền vừa thẹn vừa giận: ” Hắn… hắn sao dám đối với ta thế này? Chẳng lẽ vì ta là người của quan quán, nên mới coi

thường ta? “

Lòng lại vừa xấu hổ buồn bực lẫn khó chịu, “Bốp”,

một cái tát mạng giáng vào mặt Liễm Âm. Liễm Âm đương kích tình bỗng hồi tỉnh, nhìn người trước mắt bày ra khuôn mặt diễm hồng, trừng mắt nhìn

mình, y phục hắn bị mình vô tình làm xộc xệch, lộ ra khuôn ngực trắng

trẻo.

Liễm Âm sững sờ nhìn chằm chằm da thịt bạch nộn kia. Ta… ta bị làm sao vậy? Sao lại đối hắn làm ra chuyện không đúng đắn? Vỗ vỗ mặt đến phát đau, sắc mặt y thoáng cái đã đỏ như lửa đốt, lắp bắp:

- Ta… ta… thực xin lỗi…

Không đợi y nói hết, “Bốp”, lại một cái tát giáng vào mặt y. Sở Thanh Phong chỉ vào Liễm Âm đang nghệch mặt, tức giận mắng:

- Mau cút cho ta, chớ tưởng rằng chúng ta người trong quan quán thì có

thể tùy tiện coi thường! Thanh Phong quán ta đây, không chào đón kẻ hạ

lưu bại hoại như ngươi, mau cút!

Liễm Âm trước giờ chưa từng chịu qua ô nhục như vầy. Trước khi bị hắn tặng một cái tát đã tự biết là

không hay ho rồi.Ai bảo mình cợt nhả người ta, thế nhưng mình cũng đã

xin lỗi rồi, hắn sao còn đánh người? Đã vậy còn mắng mình là hạ lưu bại

hoại! Xoa xoa gương mặt bị đau, một trận tức giận trào dâng. Đường đường là một vương gia, chỉ đơn giản có mặt cái hôn lại bị người ta giáng cho hai cái tát, bị truyền ra ngoài chẳng phải chết người hay sao? Khuôn

mặt u ám đang muốn trào nộ khí, nhưng nhìn nét mặt kia cùng Khanh nhi

thập phần tương tự, trong lòng dao động, nói cái gì cũng không nói, âm

trầm nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, liền quay đầu đi.

Sở Thanh

Phong nhìn bóng dáng y đi xa, xoa xoa môi mình, cảm giác ngọt ngào trong miệng tựa hồ còn lưu lại. Mặt không khỏi nóng lên, lắc lắc đầu, thầm

hận chính mình vừa rồi trầm luân, hối hận không ngớt! Bỗng nhớ tới đạ