XtGem Forum catalog
Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322673

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

ông lên tiếng, nghi ngờ truy vấn.

Cô nhắm mắt, khóe môi nhếch lên kiên nghị.”Mời cô chuyển lời đến anh Viên, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Muốn chiến cứ chiến đi! Cô sẵn sàng phụng bồi.

Cảm giác mọi chuyện xảy ra giống một cuộc giao tranh, không đúng,

không phải giao tranh, trong trận chiến này, chỉ có một mình cô phải đơn phương chống lại, anh ác ý khi dễ, mà cô không thể phản kích, đành phải bị động nghênh chiến.

Đối với đề án cô đưa ra, anh luôn có ý kiến, luôn không hài lòng, một tháng nay liên tục giằng co mà vẫn chẳng thể đưa ra quyết định cuối

cùng.

Mệt mỏi, nhiều lúc thật sự muốn hô to, bỏ đi, cô nhận thua….

Anh thật sự làm cô cảm thấy thống khổ.

Nhưng anh là một người thông minh, cứ vào thời điểm cuối cùng lúc cô

sắp tuyệt vọng lại cho cô một chút hi vọng. Cô như con thú nhỏ trong bàn tay anh, tưởng sẽ bị bóp nghẹt, giãy dụa mà không thể nào thoát ra

được.Anh đang vì luyến tiếc mà không buông tha cho cô sao?

“ Trông em có vẻ mệt mỏi”. Giọng nói quan tâm ấy chợt vọng về bên tai Uông Ngữ Đạt. Tính anh vốn không phải là một người lạnh lùng….

Cô thở dài, nhận lấy ly cà phê nóng. Nhấp một ngụm, hương cà phê tràn vào khứu giác, sự mệt mỏi, căng thẳng trầm xuống, đầu óc tỉnh táo trở

lại.

Ai, thật đau đầu…

“Lại làm việc suốt đêm sao? Không phải vẫn khách sạn Xuân Duyệt kia chứ?”

“Còn chuyện gì nữa đâu!’ Uông Ngữ Đạt xoa xoa mặt mày một cách mệt

mỏi “Thiếu Tề…. À… Tổng giám đốc Viên dường như phải làm em cực khổ chết mới thấy vui vẻ.”

“Nếu vậy thì còn kiên trì làm gì”. Thái Duệ An nhìn cô, không buông tha. “Em rõ ràng có thể bỏ công việc này mà.”

“Không được, em không thể bỏ dở giữa chừng.”

“Vì sao? Biết rõ đối phương có ý phá rối, sao phải miễn cưỡng làm khổ chính mình?”

Tại sao ư…. Bởi vì cô không nuốt trôi cơn tức này…

Uông Ngữ Đạt thầm cắn môi, không biết phải nói ra như thế nào. Cô và chồng cũ yêu hận khúc mắc, rất phức tạp

“ Em xem đi, mỗi đêm, mỗi ngày đều lao lực làm việc, sớm hay muộn,

thế nào cũng có ngày thân thể không chịu đựng nổi!” Thái Duệ An nhíu

mày, giọng điệu không thể che hết sự đau lòng. “Vì một công việc như vậy có đáng giá không? Xuân Duyệt dù cấp thù lao hậu đã, nhưng em làm vài

vụ khác cũng có thể kiếm đủ số đó, thật sự không cần cùng loại người này hao tốn sức lực.”

“Đừng nói nữa.” Uông Ngữ Đạt lắc đầu, cảm kích bạn tốt đã quan tâm.

“Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng thôi, để yên đi, lần này là lần

cuối cùng, nếu anh ta thật sự không thông qua đề án của em, em sẽ buông

tay”.

“Vậy là tốt rồi”. Thái Duệ An thoáng an tâm, đặt lên bàn một hộp cơm, đưa cho cô. “Ăn một chút đi”

“Không muốn ăn”. Lúc này cô thật sự không còn tâm trí, khẩu vị, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn… “Chúng ta đi xem ảnh anh chụp đi.”

“Được.” Thái Duệ An đưa ảnh chụp của mình cho Uông Ngữ Đạt xem. Anh

là nhiếp ảnh gia, thường ngày chụp ảnh thuê, nhưng lần trở lại này, anh

muốn xuất bản một quyển sách ảnh nên mời Uông Ngữ Đạt viết cảm nhận -

một bài thơ ngắn hoặc vài dòng cho mỗi bức.

Xem qua một vài bức, nhân vật, cảnh sắc thật sự chân thật, sống động….

“Có cảm xúc rồi sao?” Thái Duệ An hỏi.

“Anh chụp ảnh tốt như vậy, làm sao có thể không có cảm xúc”. Cô mỉm

cười, “Cho em một ít thời gian, em nhất định viết bài giúp anh.”

“Đã định như vậy rồi nhé.” Thái Duệ An bình thường trầm tĩnh, vậy mà vươn ngón út hướng cô “Không cho phép đổi ý.”

Cô nở nụ cười, cùng anh ngoắc tay, ưng thuận ước đinh “Hừm, đến lúc đó không được trách người ta viết không tốt nhé.”

“Wow, em nghĩ rằng anh giống tên họ Viên kia sao? Anh đường đường là

một nam tử hán, làm sao có thể làm khó một cô gái yếu đuối như em?” Thái Duệ An nói đùa, lại không ngờ câu chuyện đùa ấy lại vô tâm như một

lưỡi đao, đâm thẳng vào tim Ngữ Đạt.

Đau nhói….

Nén xuống sự đau lòng, vài giây sau, cô mới mở miệng cười “Là anh ta

không tốt, chỉ có anh là quân tử thôi, haiz, lúc nào cũng đứng đắn ân

cần…”

“Em biết là tốt rồi.” Thái Duệ An đắc ý nở nụ cười, không ngờ anh bề

ngoài cao lớn đẹp trai nhưng bên trong lại giống một đứa trẻ, thích

tranh công, thích được khen ngợi.

Có phải tất cả mọi đàn ông đều có một mặt ngây thơ như vậy không?

Uông Ngữ Đạt nhất thời ngơ ngẩn, nhớ tới bản thân mình trước kia, mỗi lần ngẫu nhiên khen ngợi Thiếu Tề thì anh cũng sẽ lộ ra vẻ kiêu ngạo,

tự đắc như thế. Anh sẽ ôm cô trong vòng tay, đòi cô phần thưởng…

Anh cũng từng….. làm nũng với cô.

“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

“Không có gì”. Cô rùng mình, kiềm chế lại những suy nghĩ mê ly, liếc

mắt nhìn đồng hồ “ Cũng không còn nhiều thời gian lắm, em phải sang họp

bên Xuân Duyệt.”

“ Ừ, anh đưa em đi.” Thái Duệ An ân cần đề nghị.

“Được rồi, cám ơn anh.”



“Cám ơn chú.”

“Đừng khách khí.” Viên Thiếu Tề ngồi xổm người xuống, xoa đầu cậu bé.

Cậu là khách trường kỳ ở khách sạn này, tinh nghịch, quỷ quái nhưng

biết nói lời ngon tiếng ngọt nên được nhân viên khách sạn từ trên xuống

dưới đều rất yêu thích, chiều chuộng. Có nghịch ngợm, gây sự cũng đều

được nhắm mắt bỏ qua.

Tỷ như bây giờ, thấy cậu đá banh trong sảnh, một nữ lao công vội vàng c