
uất hiện, Kỷ Mạch Hằng dù hối hận cô cũng không
quay lại. Tình yêu của cô khi nhìn thấy anh ta và Mẫn Tiệp nằm trên cùng một giường đã chết đi, làm sao có thể tha thứ, có thể tha thứ cho kẻ
phạm sai lầm tình nguyện.
“Kỷ tiên sinh ở phòng 405 vừa xuất viện đấy, người đâu mà đẹp trai, sau này không còn gặp được nữa rồi”
Chân Mẫn Nhu khựng lại, tiếng bàn luận của y tá trực rơi vào lỗ tai cô.
“Kỷ
tiên sinh cũng lạ thật, vừa nãy anh ta đứng ngay góc hành lang, không
biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, anh ta nói muốn xuất viện, lấy nhiều máu
như vậy cũng không biết có để lại di chứng không.
Mẫn Nhu bây
giờ đang đứng ngay góc hành lang, đôi mắt hướng thẳng về một hướng, là
vị trí lúc nãy khi y tá đọc cho cô phòng bệnh của Kỷ Mạch Hằng, lúc đó
Kỷ Mạch Hằng đứng đây nhìn cô sao?
“Phải rồi, nghe nói Lục phu nhân không biết anh ta cho máu, hình như người
trong gia đình không cho cô ấy biết, mà sao lần trước tôi thấy Lục tiên
sinh tới tận phòng bệnh Kỷ Tiên sinh cảm ơn”
..
Ngày đó, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Lục Thiếu Phàm, tay
vịn hành lang của Mẫn Nhu cứng đờ, cả cơ thể tựa vào vách tường, những
thanh âm phiền nhiễu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, lặng yên xoay người
hoảng hốt quay về phòng.
Kỷ Mạch Hằng là người lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ta vì không yêu cô, nên vô
tình làm tổn thương cô sâu sắc; bây giờ vì yêu mà lưu luyến, cô và anh
ta có lẽ không hợp. vĩnh viễn không thể gặp nhau tại một thời gian thích hợp.
Nhìn bầu
trời bao la ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu hít sâu, khôi phục cảm xúc của bản
thân, cô đã lui ra khỏi thế giới của Kỷ Mạch Hằng, không nghĩ có ngày
anh ta lại xông vào thế giới của cô.
Cô cho là
sau một thời gian có thể bình thản đối diện. Bây giờ, cô đối với người
đàn ông đó chỉ có mệt mỏi, trừ lần đó ra, cô cũng không biết nên làm sao đối diện với anh ta.
Cô ôm lấy
ngực, ho khan vài tiếng. Mẫn Nhu cử động hai chân, vừa định xoay người
thì trên vai cảm thấy nặng nề, cô cúi đầu đập vào mắt là bàn tay trắng,
cảm giác quen thuộc khiến cô nương theo lực của anh, co đầu vào vai anh.
“Cơ thể đã yếu như vậy sao còn đi lung tung thế này”
Giọng Lục
Thiếu Phàm êm ái, không thể che giấu sự quan tâm, cẩn thận giúp cô mặc
áo khoác, anh giữ hai bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Cô hưởng thụ sự ấm áp từ Lục Thiếu Phàm, lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt anh, ánh mắt trở nên nhu hòa, giọng nói êm ái hạ thấp:
“Trong phòng mãi cũng chán, em muốn ra ngoài dạo một chút, chúng ta về thôi”
“Được rồi”
Quay về
phòng, dì Mai đã ở sẵn bên trong, thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm cùng
trở về gương mặt rất vui mừng. Thế nhưng khi bà vào mắt Mẫn Nhu thì liền dời đi sang chỗ khác, dường như đanh né tránh gì đó
Mẫn Nhu biết vừa rồi dì Mai ra ngoài là để mật báo cho Lục Thiếu Phàm, nếu không Lục Thiếu Phàm cũng không tới trùng hợp như vậy.
NHìn cách
làm của dì Mai và sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không thể
giận hay trách cứ, dù Lục Thiếu Phàm giấu chuyện Kỷ Mạch Hằng thì đã
sao, nếu Lục Thiếu Phàm không vì quan tâm cô thì liệu có sợ hãi sự tồn
tại của Kỷ Mạch Hằng như vậy không?
Lục Thiếu
Phàm và cô là vợ chồng, nếu anh đã cảm ơn Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không
thể không biết nặng nhẹ. Nếu cô đi nói cảm ơn, thì dây dựa của cô và Kỷ
Mạch Hằng càng sâu, dù là Lục Thiếu Phàm cam nguyện cô cũng không để
chuyện đó xảy ra.
Như bây giờ, cuộc sống yên bình chỉ anh và cô, không có người thứ ba, chẳng phải rất tốt sao?
Chiếc xe màu đen chạy như bay, ngồi bên ghế lái là Kỷ Nguyệt Hân, cô quay đầu nhìn
lại, nhìn người anh trai đang hướng mắt ra khỏi cửa sổ, gương mặt anh
tỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại khiến cô chua xót, hốc mắt ửng đỏ, vội
vàng thôi không nhìn nữa.
Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm, không ai có thể đứng một chỗ đợi anh cả đời, đã bỏ qua thì chính là bỏ qua.
“Theo cảnh
sát tiết lộ, chủ mưu vụ án là người khác. Hôm nay vào buổi chiều, Thiên
kim Mẫn thị là kẻ tình nghi số một đã về uy án, trong vòng một giờ cảnh
sát nhận được tin tình báo của quần chúng, đưa người bị tình nghi về
đồn, bản tin sẽ tiếp tục cập nhật thông tin vụ án vào kì sau”
Trên màn
hình, người đàn ông bị cảnh sát kéo ra khỏi xa, Mẫn Nhu liếc sơ qua liền biết đó là Will, người tình của Mẫn Tiệp, cả người anh ta có vẻ rất suy sụp, hai mắt hõm sâu, râu ria mọc đầy, ánh mắt tối tăm, thần chí không
còn minh mẫn.
Lục Thiếu
Phàm lạnh lẽo nhìn hình ảnh Will chật vật trên màn hình, anh nhếch
miệng, cúi đầu, đối với cô rất yêu chiều, nằm trên giường, ôm cô chậm
rãi nói:
“Mẫn Tiệp đã khai chủ nhân đứng sau vụ án là Will, còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nằm trong phòng Mẫn Tiệp có lẽ cũng do Will cố tình để đó hãm
hại cô ta”
Mẫn Nhu cũng không ngu ngốc, được Lục Thiếu Phàm chỉ điểm liền có thể đoán ra được
toàn bộ câu chuyện. Will dùng chiêu mượn đao giết người quả thật rất
hay, anh ta lợi dụng Mẫn Tiệp, có lẽ vì yêu quá sâu đậm nên bây giờ hận
đến mức muốn đưa cô ta vào chỗ chết?
Cô còn nhớ
lần đầu khi thấy Will, trong mắt anh ta chỉ yêu mì