Lung Linh Như Nước

Lung Linh Như Nước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325171

Bình chọn: 8.00/10/517 lượt.

mình, để mình có thể hòa nhã với Âu Dương Ngâm. Phẫn hận trong lòng cô không có nơi phát tiết. Được rồi, Âu Dương Ngâm, chờ tôi xé vết thương ra, để tình yêu của cô phải rơi vào trong vũng máu này.

"Được rồi, em sẽ nói chuyện tử tế với cô ta, anh, anh yên tâm, lần này em nhất định sẽ nói chuyện thoải mái". Trình Mộc Vũ hầu như phải cười thành tiếng.

Trình Mộc Dương đưa Âu Dương Ngâm đến cửa phòng trà Tử Kinh. "Cần anh đi vào cùng em không?" Anh kéo vai cô lại hỏi.

"Không cần, để em gái anh nhìn thấy lại không thoải mái". Âu Dương Ngâm cong miệng nói, trong lòng hơi bất an, cô cọ cọ vào lòng Trình Mộc Dương.

Cảm thấy sự dựa dẫm của cô, Trình Mộc Dương cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán cô. "Đừng căng thẳng, nói chuyện với Tiểu Vũ cho tốt, nếu nó có nói gì không ổn em cũng phải rộng lượng, có bực tức gì cũng về phát tiết lên người anh được không? Anh ở bên ngoài đợi em".

Âu Dương Ngâm gật đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, cười nói, "Bây giờ bắt đầu đếm ngược". Cô bước xuống xe.

Trình Mộc Vũ nhìn Âu Dương Ngâm chầm chậm đi tới, dáng người thướt tha, tóc dài tung bay, gương mặt xinh đẹp. Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn Âu Dương Ngâm tỉnh táo từ một khoảng cách gần như vậy. Cô thừa nhận cô ta xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, đại công chúa của thành phố H, quả nhiên xứng danh. Nếu cô ta đi cùng A Trạch thì sẽ là một đôi trai tài gái sắc, đến đâu cũng được mọi người cực kỳ hâm mộ?

Âu Dương Ngâm gật đầu với cô, ngồi xuống đối diện cô. Cô rất muốn cười một cái với Trình Mộc Vũ, nhưng nhớ tới tất cả những gì Trình Mộc Vũ đã làm cô đành tự than thở tu vi của mình vẫn còn quá non.

"Phùng Phất Niên đã nói với cô về chuyện của tôi và A Trạch chưa?" Trình Mộc Vũ lạnh lùng mở miệng nói.

Âu Dương Ngâm hơi kinh ngạc nhìn cô, sao lại mở đầu kiểu này? Cô gật đầu, "Đã nói một chút, anh ấy nói vốn hai người chuẩn bị cưới nhau rồi".

"Cưới nhau?" Trình Mộc Vũ cười mỉa mai, "Là tôi bắt anh ấy về cưới tôi, tôi sợ nếu không nhắc nhở anh ấy thì anh ấy sẽ cưới cô mất".

Âu Dương Ngâm lấy làm kinh hãi, thì ra quan hệ của bọn họ là như thế? Cô còn tưởng rằng Trình Mộc Vũ là bạn gái của anh ấy sau khi anh ấy trở về, "Anh ấy chỉ là sư huynh tôi, chúng tôi..."

"Đừng giả vờ nữa, tôi nhìn thấy hai người cùng nhau, anh ấy đúng là rất yêu cô, cầm tay cô sợ cô lạnh, có tốt hơn anh trai tôi đối với cô không?"

Mặt Âu Dương Ngâm biến sắc, cô tự nói với mình phải nhịn xuống, đáp án cô cần đang ở ngay trước mắt. "Cô hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ coi tôi như sư muội, bạn chơi với nhau trong cùng câu lạc bộ kịch, bạn bè rất thân thiết". Không trách được anh ấy phải rời đi, thì ra anh ấy đã có bạn gái từ lâu rồi, nhưng vì sao anh ấy chưa bao giờ nhắc tới?

"Thật là biết diễn kịch!" Trình Mộc Vũ cười lạnh nói, "Cô phải vội vã vạch rõ quan hệ như vậy sao? Đúng là bạc tình bạc nghĩa! Trong lòng anh ấy chỉ có cô, anh ấy tìm đủ loại lí do dùng dằng không chịu kết hôn với tôi, cô biết vì sao anh ấy lại bị tai nạn không? Vốn chúng tôi đang ăn cơm với nhau tử tế, vì tôi nhắc tới cô, anh ấy không chịu nổi, kích động chạy ra ngoài nên mới bị tai nạn. Buổi tối hôm đó mưa rất to, chính cô đã hại chết anh ấy!" Trình Mộc Vũ nhìn cô chằm chằm thù hận, "Bây giờ cô muốn giả vờ vô tội rồi kết hôn với anh trai tôi sao?"

Âu Dương Ngâm ngẩn ngơ nhìn cô ta, cô ta đang nói gì vậy? Anh ấy yêu cô? Bị tai nạn cũng vì cô?

"Khi biết anh ấy thi đỗ đại học Z tôi đã tặng quà gì cho anh ấy không? Tặng chính tôi!" Đã sắp được mười năm rồi sao? Cô không dám nhắc tới việc này với bất kì ai, cô không thể nhớ lại, đó là sự nhục nhã và đau đớn của cô, là nhọt độc trong đáy lòng, ngày ngày thối rữa, khó nhìn thấy mặt trời. "Nhưng như vậy vẫn không thể đổi lấy trái tim anh ấy".

Trình Mộc Vũ có một loại khoái cảm được phát tiết, cả hai cũng như nhau, cô nghĩ, như vậy thật tốt. "Vì anh ấy, danh dự của tôi mất sạch, bởi vì tôi đã có thai. Bố tôi phải đánh chết tôi, mẹ tôi quỳ trên mặt đất xin ông ấy. Dù như vậy tôi cũng không nói ra tên anh ấy. Vì bị thành phố này, bị ngôi nhà này vứt bỏ nên tôi mới đi Mỹ. Ca mổ có vấn đề, tôi không thể có con nữa. Lúc tôi nói với anh ấy, anh ấy đã đồng ý sẽ lấy tôi. Nhưng anh ấy vừa gặp cô đã đổi ý rồi".

Đầu Âu Dương Ngâm đau buốt. Quà? Con?

"Tất cả hạnh phúc của tôi đều hủy trên tay cô, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng tôi gọi cô một tiếng chị dâu? Cô và người tôi yêu vui vẻ dịu dàng bên nhau, bây giờ anh ấy chết rồi, cô lại thích anh trai tôi sao? Cô bắt tôi đến nói với anh trai tôi rằng cô từng thân mật với người sắp làm em rể anh ấy như thế nào hay sao?" Trình Mộc Vũ lạnh lùng nhìn cô, "Anh trai tôi ở bên ngoài đợi cô đúng không? Sợ cô bị tôi bắt nạt? Cô đi ra nói với anh ấy, rốt cục là ai bắt nạt ai? Hay là tôi đi nói với anh ấy, anh ấy đã yêu tình địch của em gái anh ấy?

"Cô không tin? Không chịu tin hay là không muốn tin? Cô đi hỏi Phùng Phất Niên, anh ta biết hết. Anh ta không chịu nói với cô, anh ta sợ làm cô tổn thương. Bọn họ đúng là anh em tốt, một người chết rồi, người còn lại chăm sóc cô thay người đã chết. Anh ta cũng động lòng vớ


XtGem Forum catalog