pacman, rainbows, and roller s
Lười Thê Của Tổng Tài

Lười Thê Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 10.00/10/362 lượt.

ay đổi nói: “Đem lịch trình hôm nay cho ta, còn nữa, phòng họp ở chỗ nào?”

Sử Lộc rất nhanh đưa lịch trình lên, đồng thời trả lời: “Đại hội ở tầng chín.”

Bùi Nhĩ Phàm tiếp nhận lấy, thản nhiên nói: “Tốt lắm, công tác của ngươi ngày hôm nay đã làm xong, có thể đi được rồi. Còn nữa, trở về nói với phó quản lý, trợ lý của ta ta sẽ tự an bài, không cần hắn phế tâm.” Nói xong liền rời đi, chỉ để lại một Sử Lộc kinh ngạc đến ngây người.

Sau một lúc lâu, Sử Lộc hoàn hồn, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nhĩ Phàm, không khỏi run rẩy, trong lòng vừa mới nghĩ phó tổng ôn nhu văn nhã,cảm giác đó thoáng cái đã bay mất nơi chín tầng mây, chỉ còn lại sự lãnh nhiêm. Chợt nhớ phó quản lý bảo Bùi phó tổng chỉ mới hai mươi ba, lại càng không thể tin: một người thanh niên mới có hai mươi ba, tại sao lại có khí thế bức người như vậy?

“Y Thượng Tĩnh!”

Y Thượng Tĩnh chân trước lặng lẽ bước vào văn phòng, đi vào trước bàn làm việc của mình, đang muốn ngồi xuống thì sau lưng truyền đến thanh âm nghiêm túc uy nghiêm có lực rung động của chủ nhiệm, sợ tới mức toàn thân chấn động, cương lên thân mình, quay đầu, giật cái cười nói: “Chủ nhiệm Lưu sớm a!” Chủ nhiệm Lưu là sau khi họ Trầm kia bỏ đi, do công ty điều tới bổ nhiệm, thái độ làm người nghiêm khắc, có toàn bộ tính chất đặc biệt của lão bác chồng, nhậm chức được một ngày, liền bắt được Y Thượng Tĩnh đang nhàn hạ ngủ.

“Chủ tịch tự mình gọi điện thoại tới, thăng cô làm thư ký của phó tổng, cô trước chín giờ hôm nay phải đến gặp phó tổng trình diện.” Chủ nhiệm Lưu đâu ra đấy nói.

“Chủ tịch?! Tự mình?! Thư ký phó tổng!” Y Thượng Tĩnh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin trừng mắt nhìn chủ nhiệm Lưu, “Ha, chủ nhiệm, ngài có phải hay không nhớ lầm rồi a, ta, ta làm sao có thể sẽ thăng chức, hơn nữa còn là chủ tịch tự mình gọi điện thoại? !”

“Tôi cũng hi vọng là tôi nhớ lầm rồi! Nhưng thật sự là chủ tịch chính mồm gọi tên của cô!” Chủ nhiệm Lưu ném cho Y Thượng Tĩnh một cái liếc mắt, trên dưới đánh giá Y Thượng Tĩnh, giống như là cũng không tin giống Y Thượng Tĩnh người như thế lại có thể sẽ làm chủ tịch tự mình gọi điện thoại đến chỉ định thăng chức, hơn nữa còn là chức vị mọi người trông mong lấy được – thư ký của phó tổng!

“Ha ha, chủ nhiệm, ngài cũng đừng có cùng tôi nói giỡn!” Y Thượng Tĩnh vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, vẻ mặt chân thành thuyết, “Tuy rằng tôi mỗi ngày đi làm đều là tới trể về sớm, nhưng tôi đều là đem công việc tôi nên làm đều làm xong, tuyệt đối không có bỏ nhiệm vụ. Hơn nữa, tôi một nhân viên nho nhỏ, làm sao có thể lập tức liền thăng chức làm thư ký của phó tổng a, hơn nữa còn là chủ tịch tự mình gọi điện thoại…”

“Dài dòng cái gì, nhanh lên thu dọn đồ đạc đến tầng mười tám đi. Cô đã đến muộn, chẳng lẽ còn muốn cho phó tổng chờ cô đến?” Chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt, bắt đầu thuyết giáo.

Nga! Tầng mười tám, Y Thượng Tĩnh trong lòng trong lặng lẽ nhớ kỹ, vừa rồi mình không phải là từ lầu mười tám xuống sao? Haiz! Sớm biết như thế, liền không xuống! Bây giờ còn phải đi lên một lần nữa, thật sự là lỗ vốn mà!

Y Thượng Tĩnh đem đồ vật này nọ của mình thu thập xong, ngẩng đầu thấy chủ nhiệm Lưu còn đứng ở nơi đó, liền hỏi: “Chủ nhiệm, ngài không vội sao? Tôi nhớ ngài còn có cái báo cáo vẫn chưa xong, mà báo cáo kia là sáng nay cần giao cho cấp trên !”

Báo cáo? Chủ nhiệm Lưu nghĩ nghĩ, kia khuôn mặt rốt cục xuất hiện một tia hoảng sắc: “Nguy rồi, như thế nào lại quên việc này?!” Sau đó vội vàng chạy về phía văn phòng, nhưng trong lòng cũng thập phần kỳ quái, Y Thượng Tĩnh làm sao biết báo cáo mình còn chưa làm xong?

Y Thượng Tĩnh cười cười nhìn bộ dạng sốt ruột khó gặp của Chủ nhiệm Lưu, Chủ nhiệm Lưu có một thói quen tốt lắm, đó là thích đem báo cáo tới trước khi họp mỗi tuần diễn ra một phút mới có thể làm xong. Y Thượng Tĩnh lắc đầu, đem đồ đạc của mình để vào thùng giấy, sau đó ôm ra văn phòng, đi hướng thang máy.

“Tầng mười tám… văn phòng Phó tổng…” Y Thượng Tĩnh ôm thùng giấy, híp mắt, nhìn nhìn văn phòng duy nhất của mười tám tầng, dụi dụi mắt, vẫn là cảm thấy không thế nào thấy rõ, tìm ra kính mắt đeo vào, tiếp tục nhìn nhìn tấm biển trên cửa kia, đúng vậy, mặt trên kia rõ ràng viết hai chữ ‘Chủ tịch’.

“Sao lại thế này a! Văn phòng Phó tổng ở nơi nào?” Y Thượng Tĩnh đứng trên hành lang, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định hỏi Duy Nhã một chút. Vừa mới lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy trong văn phòng vang lên, sau đó liền nghe tiếng bước chân.

“Nga, vị tiên sinh này xin chờ một chút.” Y Thượng Tĩnh miệng so với hành động còn nhanh hơn, nhanh chóng gọi thân ảnh đang đi về hướng thang máy kia. Ba bước thành hai bước chạy đi lên, ngăn ở phía trước người nọ, hơi hơi cúi đầu, xem như lễ phép, hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi văn phòng phó tổng đi như thế nào?”

“Cô bị sa thải sao?” Thanh âm có điểm quen thuộc.

Y Thượng Tĩnh có điểm do dự, cảm thấy được giọng nói của người này tựa hồ là ở nơi nào nghe qua, ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn: “Bùi… Bùi đồng học?! Nguyên lai ngươi cũng ở đây lý đi làm a!”

(Túy Lạc Hoa: Hờ.. may quá tỷ tỷ nhận ra ca….