Polly po-cket
Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324215

Bình chọn: 7.5.00/10/421 lượt.

anh lên thì không nói gì thêm.

Tử ngọc trúc toàn thân sắc tím, lại trong suốt hoa lệ, trúc này do linh khí nuôi dưỡng mà thành, rất có linh tính. Chỉ là trúc trong khu rừng này vẫn chưa có linh thức, muốn lấy cũng không khó. Không giống Nguyệt quang hoa đã có linh thức.

Linh Nhạc dễ dàng lấy được một đoạn trúc tốt, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy dấu vết của Nguyệt quang hoa.

“Nơi đây thực kỳ quái, rõ ràng yêu khí nồng nặc như vậy, nhưng sinh trưởng lại toàn là linh vật.” Linh Nhạc nói tiếp: “Yêu khí ngưng tụ thành khí áp, rõ ràng là có ý thức công kích, lại không cảm giác được sinh khí của yêu vật, cũng không thấy nửa con yêu vật nào.”

Thiên Âm nhớ lại khí áp lúc rơi xuống đất vừa rồi, trên mặt đất bị đốt cháy đen thành hố, lòng càng bất an. Giống như là có cái gì đó sắp xảy ra nhưng lại nghĩ không ra là cái gì.

Nàng muốn nhắc nhở mọi người, trước hãy rời khỏi nơi này đã rồi nói, lại nghe tiếng Phượng Minh vui mừng chỉ về phía trước nói: “Nguyệt quang hoa!”

Cách đó không xa, một đóa hoa trắng thuần như tuyết nở rộ. Thân hoa như sen, từng cánh lại tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.

“Mọi người đợi ở đây, ta đi lấy.” Diễn Kỳ trầm giọng dặn dò, đi về phía trước. Vừa tiến bước, luồng yêu khí quen thuộc lại lao tới.

Thần sắc Diễn Kỳ thay đổi, nháy mắt phi thân lên, quả nhiên chỗ y vừa đứng đã bị đánh thành hố to. Y chau mày, không chịu từ bỏ, nhanh chóng tiến về phía nguyệt quang hoa.

Áp lực kia tiếp tục lao tới như ngăn trở, càng đến gần Nguyệt quang hoa, công kích kia lại càng dày đặc. Ngay cả ở ba người Thiên Âm đứng phía sau cũng bị lan tới.

Thiên Âm càng lúc càng bất an, nhìn hố to cháy đen trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được tiến lên hai bước, nhìn kĩ. Cây cỏ trong chu vi hơn mười xích đều chết héo trong nháy mắt.

Đây là…

Thiên Âm lập tức có câu trả lời, xoay người thấy Diễn Kỳ đã đến bên cạnh nguyệt quang hoa, đang vươn tay hướng về phía hoa.

“Đừng đụng hoa!”

Đáng tiếc là chậm một bước, Diễn Kì đã ngắt bông hoa đó xuống, nháy mắt, một luồng áp khí bung ra dữ dội. Tiếng nổ lớn vang lên, Diễn Kỳ đứng gần nhất nên bị bắn văng ra trên mặt đất, phun một ngụm máu đen. Đất trời rung chuyển không ngừng.

“ Diễn Kỳ ca ca!” Phượng Minh hoảng hốt hét lên, định chạy lại phía Diễn Kỳ thì bị áp lực đó đánh trở về.

Một tiếng cười quỷ dị từ trong không trung vang lên, nhức nhối cả tai như đánh thẳng vào màng nhĩ. Giữa không trung luồng khí đen kia đang dần dần tập trung lại thành hình.

“ Rốt cuộc đây là cái gì?” Diễn Kỳ đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo, y biết là mình đã bị trọng thương. Phất tay tạo ra một kết giới, chống đỡ lại tiếng cười nhói tai kia.

Không lâu sau, luồng khí đen đó đã ngưng tụ thành hình, một nam tử áo choàng đen, trên khuôn mặt chằng chịt những đường kẻ vẽ, cực kì đáng sợ, hắc khí bao phủ toàn thân.

Tiếng cười vừa rồi chính là của y, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn quét qua bốn người dưới đất, đáy mắt không chút gợn sóng giống như đang nhìn một đống xác chết.

“ Thật cảm tạ các ngươi đã giúp ta thành hình hài hoàn chỉnh.” Y đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tủy.

Thiên Âm cảm giác được một mối nguy hiểm dị thường, đặc biệt là tiếng nói của y hết sức đinh tai khó chịu. Quay đầu lại nhìn thấy Linh Nhạc và Phượng Minh, hai người vẻ mặt đang vô cùng đau đớn.

“ Thanh tâm tĩnh khí, đừng chống cực, cũng đừng dùng thuật pháp, càng chống cự sẽ càng đau đớn đó.” Nàng vội vàng nhắc nhở, Linh Nhạc vừa nghe xong, lập tức bỏ đi kết ấn chống cự, quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều.

“ A? Hóa ra cũng có người biết nơi này nếu sử sụng linh khí sẽ bị phản phệ sao?” Tiếng nói của nam tử áo đen như hòa lẫn trong gió, âm u, buốt lạnh. Nhìn về phía Thiên Âm, ánh mắt y híp lại, ánh lên sát khí.

Diễn Kỳ cũng đã ổn định chân khí, lấy bảo kiếm ra vung lên chém về phía nam tử áo đen, nhưng khi mũi kiếm vừa chạm vào luồng khí đen quanh người y thì đột nhiên biến mất.

“Ngươi rốt cuộc là loại yêu quái gì?” Diễn Kỳ nhíu chặt mày, khí đen không tầm thường kia, rốt cuộc là thể loại gì?

“ Yêu?” Nam tử khẽ cười, hừ lạnh một tiếng: “ Đứa nhỏ này, ta không phải là yêu, ta là…..”

“ Là ma!” Thiên Âm đột nhiên nói, chỉ có ma khí mới có thể làm vạn vật khô kiệt như thế.

Mọi người đều sửng sốt, ngay cả nam tử áo đen cũng có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt híp lại cười nói: “ Khá khen cho ngươi có mắt nhìn.”

“ Không thể như thế được!” Mặt mày Phượng Minh trắng nhợt, trong truyền thuyết ma tộc luôn tồn tại cùng với những điều vô cùng tà tâm độc ác. Nhưng chẳng phải Ma tộc đã bị hủy diệt rất lâu rồi sao? Bây giờ sao có thể còn tồn tại chứ?.

“ Điều này cần phải cảm tạ các ngươi, đã hái đi đóa Nguyệt Quang hoa, làm cho ta thoát khỏi giam giữ mà thành ma.” Nam tử cười nói: “ Hôm nay ta sẽ không giết các ngươi, nhưng sẽ không để các ngươi thoải mái.”

Nói xong y phất tay một cái, từng luồng khí đen quang người lan tràn khắp không trung, mọi thứ tối đen như mực.

“ Sư tỷ!” Linh Nhạc muốn tiến lên cầm tay nàng nhưng chưa chạm được tới tay Thiên Âm thì tất cả đã bị bóng đen bao phủ, trời đất chìm vào tăm tối.

Thiên Âm g