Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

àm cho ngay cả hồn phách của nàng ta đều không tìm thấy, có phải nàng đang trừng phạt ta lúc trước ruồng bỏ lời thề, cưới cô không?”

“ Viêm Kì………” Nàng muốn nói với y, đừng quá đau khổ, muốn nói với y rằng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, muốn nói, U Nhu nàng ấy cũng sẽ hy vọng y sống tốt. Nhưng mà nàng bỗng nhớ ra bản thân mình làm gì có tư cách an ủi y, bởi vì tất cả mọi chuyển không phải từ nàng mà ra sao.

“ Nha đầu…………” Y thì thào mở miệng, không rõ là lời nói của người say hay đúng là tiếng lòng của y làm cho Thiên Âm nhất thời lặng im khó thở, “ Ta không nghĩ sẽ hận cô…………Nha đầu, ta vốn không muốn hận cô……….Nhưng hiện tại ta không thể không hận được.”

Một câu không thể không hận, như là một đao chặt đứt tất cả đường lui của nàng, không kìm được nước mắt. Bên tai vẫn còn vang vọng lời nói như lăng trì của y, từng tiếng từng tiếng như cào xé trái tim nàng.

“ U Nhu rốt cuộc đã không còn nữa rồi, nàng bởi vì ta mà chết, nàng bị chúng ta bức chết.”

“ Nha đầu, thực xin lỗi………Ta không có cách nào không hận cô.”

“ Thiên Âm……Vì sao cô phải trở về, vì sao lại trở về hả?.”

“ Nếu cô không trở lại thì tốt rồi, nếu cô vĩnh viễn ở thế gian có phải sẽ tốt không.”

Trong lúc nhất thời nàng bỗng cảm thấy mình dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn.

Thiên giới cùng yêu giới cuối cùng cũng không tránh được chiến tranh, Viêm Kì là người đầu tiên xin ra trận. Tới Thiên cung lĩnh mệnh sau đó trực tiếp ra chiến trường, không trở lại phủ một lần. Có lẽ y không muốn quay về để chạm vào nỗi đau mất đi U Nhu, hoặc cũng có lẽ y không muốn nhìn thấy nàng.

Viêm Kì nói đúng, y không thể không hận Thiên Âm. U Nhu chết rồi, nếu như yêu giới cứ nhất quyết truy cứu, nàng cũng sẽ gặp khó khăn. Viêm Kì một phần cũng là muốn báo thù cho U Nhu nên chỉ có thể ra tay trước Yêu giới mà thôi.

Một trận chiến này, thề phải đánh cho thảm thiết, Viêm Kì vừa đi thoắt đó đã ba tháng không tin tức.

Bởi vì chiến sự, trong phủ Viêm Kì lại càng trở lên trống trải, các tiên tì lại không muốn tới gần nàng cho nên xung quanh càng trở lên quạnh quẽ với Thiên Âm. Thời gian này nàng thật sự rất hỗn loạn, không còn phân biệt được sớm chiều nữa, nhưng mà cũng có ngày tinh thần trở lên tốt lên đôi chút.

Cánh cửa khẽ kêu một tiếng, có người đẩy cửa bước vào nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Một thân ảnh màu lam chậm rãi tới gần bên giường, đứng thẳng, ngắm nhìn người đang nằm trên đó, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, không đành lòng dời mắt đi.

Thật lâu sau, y mới chậm rãi ngồi ở bên giường, như sợ người nằm đó bừng tỉnh, y cẩn thận không phát ra chút tiếng động nào. Lại im lặng ngắm nhìn một lúc lâu xác định người trên giường vẫn không tỉnh dậy, mới vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt thâm trầm sâu tựa biển. Cúi người lại sát bên khuôn mặt nàng, khàn khàn nói.

“ Sư tỷ…………” Y áp vào gương mặt nàng, cánh tay run rẩy vuốt ve dung nhan đó, một lần nữa mở miệng lầm bầm lầu bầu như muốn nàng nghe được. “ Nàng sao lại nhẫn tâm như vậy………… Vì sao lại đối xử với ta như thế? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Nàng thậm chí………..còn không muốn gặp lại ta? Vì sao?”

Y nghẹn ngào một lúc, đau đớn bi thương làm cho không thể nói thành lời, thật lâu mới nói tiếp, “ Ngày mai…..Ta phải đi nghênh chiến, hỗ trợ cho Viêm Kì. Trận chiến này…….ta sợ rất lâu mới có thể quay về được. Thiên Âm……….nàng có thể đồng ý với ta, đợi tới lúc ta trở về, đừng không nhìn ta, đừng trốn tránh ta nữa, được không? Cho dù…….cho dù trong lòng nàng tới bây giờ cũng chưa từng có ta……..chưa từng có………ta………….”

Y nói xong cũng không có ý định dời đi, lại tiếp tục kề sát mặt nàng, đầu khẽ gục xuống vai nàng, gọi tên nàng từng tiếng một.

“ Thiên Âm………Thiên Âm……….Thiên Âm……..”

Mãi cho tới khi sắc trời dần sáng, y mới đứng dậy rời đi, im lặng giống như khi xuất hiện. Người nằm trên giường nước mắt tự nhiên trào ra, lăn dài rồi từ từ hòa vào trong mái tóc.

Thế nhưng nàng lại không hề mở mắt, không hề………..

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nơi này gần Yêu giới, không giống như Thanh Vân bốn mùa đều như mùa xuân, trời vào thu, nhìn lá trên cây cứ theo gió từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.

Thân thể của nàng dường như càng yếu hơn, thời gian này nàng thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc mơ thấy phụ quân đang tức giận mắng nàng bướng bỉnh, lúc thì mơ thấy sư phụ đang chỉ dạy nàng các loại tiên pháp, có lúc lại mơ thấy Bạch Vũ ca ca ngồi bên giường ngắm nhìn nàng ngủ, nàng cũng mơ thấy cả Linh Nhạc dẫn theo một đám lớn nhỏ thỏ con chạy tới bên nàng cười lớn gọi một tiếng “ Sư tỷ!”.

Hôm nay, không ngờ tinh thần nàng khá tốt, ngồi một mình trong viện nhìn lá vàng rơi, đáy lòng trống trải.

Bất ngờ vì Lục Thủy tới thăm nàng.

“ Tôn chủ”.Lục Thủy từ xa đã lên tiếng, nhìn thấy nàng ngồi ngoài trời liền nhíu mày chạy tới, “ Sao người lại ngồi ngoài này, cũng không phải người không biết nơi này gần Yêu giới, trong gió cũng ẩn chứa yêu khí, không thể tiếp tục ở đây được, mau vào phòng thôi.”

Thiên Âm cười khẽ tùy ý cùng Lục Thủy bước vào phòng, “ Hôm nay sao l


Polaroid