XtGem Forum catalog
Lưu Ly Mong Manh

Lưu Ly Mong Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

từ chối. Nhưng cậu ta không bỏ cuộc!

Lúc đó tôi không biết rằng Pi đã đứng ở một góc khuất rồi âm thầm theo dõi chúng tôi!

Pi giận tôi vô cớ. Cậu ấy không thèm nói với tôi nửa lời,

cứ tìm cách trốn tránh tôi. Vào những buổi chiều sau đó Pi

cũng không tới gặp tôi trên cánh đồng hoa lưu ly nữa.

Còn cậu hotboy kia vẫn không buông tha cho tôi, cậu ta giở trò

lẽo đẽo bám theo tôi, và còn tìm cách để tặng tôi những món

quà nữa. Tôi đã thẳng thừng từ chối nhưng cậu ta vẫn không từ

bỏ

Cho tới một lần tôi không thể chịu động được những hành

động thái quá đó nữa, hình ảnh cậu ta cứ lẽo đẽo bám theo

tôi trở thành trò cười của lũ con trai và cợt nhả, dè bỉu

của bọn con gái “Đã cóc ghẻ rồi còn làm trò kiêu căng, ngạo

mạn, tự cao tự đại và vô số những câu chê bai khác nữa.

Cậu ta cầm trên tay một món quà đi thẳng về phía tôi, sau đó là hẳn một đội quân hộ vô, chúng vừa hô vừa cười tôi đỏ chín cả mặt mày. Tôi không biết giấu mặt mình vào đâu nữa.

Dĩ nhiên Pi lại giải cứu tôi một lần nữa, cậu ấy giúp tôi thoát khỏi đám đó một cách kỳ diệu. Pi giỏi thật!

“Sao mấy hôm trước cậu giận tớ hả Pi”

“Đâu có”

“Còn chối sao”

“Vì tớ thấy cậu gặp tên đó”

“Chẳng có chuyện gì đâu” Tôi cười

“Tớ biết”

“Cậu không giận tớ nữa chứ?”

“Giận mà tớ lại cứu cậu à” Pi nói

“Tớ biết” Tôi cười toe

Ánh nắng chiều lung linh soi bóng hai đứa, đổ thành hai vệt dài trên con đường chiều!

Trước lúc cậu ấy tới cuộc sống của tôi, tôi chẳng để ý,

chẳng quý mến một ai! Rồi sau khi cậu ấy rời bỏ cuộc sống

của tôi, tôi cũng không để ý, không cảm mến một ai.

Nhưng cậu ấy vẫn không xuất hiện, tôi chỉ thấy hình ảnh của cậu ấy hoàn hảo hơn trong Duy, khi bên cạnh Duy tôi cảm thấy

trong lòng mình gợn lên những cảm giác khó hiểu lắm, điều lạ

lùng là tôi cảm thấy được sự bình an, tôi nói và cười nhiều

hơn!

July nhìn tôi than rằng:

“Lưu Ly sao cậu cứ ôm ấp mãi một ký ức xưa cũ và xa vời vợi vậy”

“Tớ chẳng biết”

“Chắc gì giờ này cậu ta còn nhớ tới cậu hay những lời hẹn thề trước kia, cậu nên nhớ lúc đó cậu ta và cậu cũng chỉ là những đứa trẻ con 13, 14 tuổi thôi. Đâu có nhớ nổi những gì

mình đã nhớ”

“Nhưng tớ vẫn nhớ” Tôi chống chế

“Cậu nhớ, thế cậu biết chắc cậu ta sẽ còn nhớ mình chứ hả?”

“Tớ…tớ không biết”

Rồi July khẽ ôm tôi vào lòng, những điều cậu ấy nói không hẳn là sai!

***

Tôi lấy cuốn nhật ký của Pi ra, đi đâu tôi cũng mang nó theo. Tôi lặng ngắm

Lặng lẽ lật từng trang giấy đôi chỗ đã ố vàng

Lặng lẽ đọc…

Rồi những giọt nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi…!

Vào một buổi chiều đầu tháng 12 lạnh giá! Tôi nhận được một bức thư tay của ba viết gửi cho tôi.

Bên ngoài kia tuyết rơi dày đặc, khoảng hai tuần nữa thì chúng tôi sẽ được nghỉ lễ nhân dịp Giáng Sinh!

Trong thư ba nói ông vẫn khỏe, mặc dù trời lạnh nhưng ông vẫn vào rừng nhặt củi được. Ông kể cho tôi nghe về những người hàng xóm trước đây của chúng tôi, họ vẫn ở đó không ai chuyển đi cả, cô Tâm, bà góa Tư hay ông Năm người gốc Nam bộ. Ba thường xuyên qua nói chuyện với họ, khi về già ai cũng cảm thấy bình yên khi được sống lại cùng nhau, được gặp nhau khi tuổi đã xế chiều. Gặp nhau rồi, kể cho nhau nghe những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm hay lũ con cái giờ đang lưu lạc ở phương xa, đứa thì đi học, đứa lấy chồng, đứa thì lại lo mưu sinh kiếm sống.

Rồi ba kể về những thế hệ sau tôi, những thế hệ mới những đứa trẻ đang lớn dần lên trên vùng bình nguyên nắng gió chan hòa.

Tôi ngẫm lại thì thấy mình mới đi được một phần ba của chặng đường đời dài, phía trước mình còn rất nhiều thử thách và chông gai. Tới khi nào tôi mới được bình yên như ba đây?

Ba nhắc khéo tôi chuyện học hành rồi lo cho tương lại sau này, ông nói sau khi học xong thì không về Việt Nam cũng được, nếu có về thì ghé lại thăm ba thôi. Tốt nghiệp ra trường thì cố gắng xin việc ở bên đó, rồi lấy chồng sinh con đẻ cái luôn. Thi thoảng đưa chúng nó về Việt Nam thăm ba là tốt rồi.

Cả cuộc đời ba chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân mình cả, lúc nào ông cũng chỉ nghĩ làm thế nào cho chúng tôi có cuộc sống tốt đẹp mà thôi! Tôi nghĩ rằng trong đa số chúng ta ai cũng có ba mẹ, đừng bao giờ thắc mắc về những điều họ làm, tất cả những gì họ làm mục đích cuối cùng là dành cho chúng ta mà thôi. Hãy luôn tự hào vì chúng ta có những người cha, người mẹ vĩ đại! Và ba cũng vậy…Đối với tôi, ông luôn là những điều vĩ đại.

Ba à! Sau khi tốt nghiệp