
lại mỉm cười, sau này bà ấy nói vì lúc đó bà cảm thấy rất ấm áp. Rồi bà ấy cũng kể cho ông nghe về mọi chuyện của trong ký ức…
Trước đây bà ấy sinh ra trong một gia đình gia giáo ở thành Đà Lạt, bà ấy đem lòng yêu một người chàng trai khác, yêu say đắm, yêu mãnh liệt, cuồng si…để rồi bà ấy đã mù quáng trao cả đời trinh trắng của người con gái cho hắn ta. Sau đó hắn bỏ bà, để lại cho bà sinh linh bé bỏng tội nghiệp đó.
Cuộc sống của bà những tháng ngày sau đó, sau khi gia đình bà ấy biết chuyện, họ không những cảm thông với người đứa con gái đáng thương của mình mà họ lại ruồng bỏ bà ấy, hắt hỉu bà ấy, người chị gái, rồi tới cả người mẹ thương con nhưng nhu nhược cũng không làm được gì để bảo vệ đứa con gái mình dứt ruột sinh ra. Rồi bà ấy bỏ vào Sài Gòn kiếm sống, nhờ năng lực, sự nỗ lực của bản thân mình mà bà ấy cũng kiếm được một công việc. Nhưng những điều đó cũng không thể vơi vớt đi sự cô đơn trong con người bà, bà căm ghét người đàn ông đó nhưng cũng rất nhớ ông ta, bà căm ghét chị gái, căm ghét ba rồi mẹ nhưng bà cũng rất thương họ.
Bà nhìn xuống bụng mình một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên trong con người bà, bà yêu thương nó bà muốn bảo vệ cho nó, nhưng bà cũng lo lắng cho nó, về tương lai sau này nó sẽ ra sao một đứa trẻ sinh ra không có cha sẽ bị người đời khinh bỏ, hắt hủi.
Bà ấy kể cho ông nghe, những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên gương mặt đó. Ông rất thương bà, ông thương bà vì ông yêu bà từ cái ngày gặp bà ở trên Đà Lạt đó. Ông chăm sóc cho bà cho tới khi ra viện, bà trở lại với công việc của mình. Hai người vẫn thường xuyên gặp nhau, chào hỏi nhau, rồi nhìn nhau bằng những cái nhìn đầy thẹn thùng.
Ông rất yêu bà ấy nhưng vì ông nhút nhát không dám nói với bà ấy và cũng bởi vì những định kiến nữa, ông biết mọi người trong gia đình ông sẽ không chấp nhận bà ấy…Nhưng mỗi lần nhìn thấy bà ấy lang thang bước đi trên đường phố Sài Gòn hay ngồi trầm ngâm trong một quán cà phê nào đó thì ông không thể cầm được lòng mình. Ông yêu bà ấy nên ông muốn trở thành người che chở, bảo vệ cho bà ấy suốt cả cuộc đời này.
Tình yêu đôi khi biến cho con người ta vượt qua mọi nỗi đau mất mát, những định kiến để đến được bên nhau. Và ông đã làm được điều đó, ông đã đến bên bà ấy cũng trong một ngày mưa ở Sài Gòn, ông ôm chặt bà ấy vào lòng và đặt lên đôi môi bà ấy một nụ hôn nồng cháy.
Mặc dù gia đình phản đối nhưng ông vẫn quyết định cưới bà ấy làm vợ, rồi sau lễ cưới hai người chuyển hẳn ra ngoài Bắc sống, hai người chọn thung lũng Lưu Ly như một sự minh chứng cho sự chung thủy của tình yêu vậy.
Những năm tháng bên nhau, thực sự là những năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời ông. Họ cùng nhau sống hạnh phúc trên mảnh đất bình nguyên nắng gió chan hòa.
Rồi sau đó đứa bé ấy chào đời, một đứa trẻ xinh đẹp y như mẹ nó vậy- Đó chính là Duy!
Đứa bé ấy chính là Duy, đứa bé không phải con ông sinh ra nhưng nó như một phần máu thịt của ông vậy. Ông luôn yêu thương nó, mãi mãi yêu thương nó, vì khi thấy nó ông như thấy hình ảnh người vợ đã quá cố của mình, người phụ nữ mà ông dành trọn cả cuộc đời này để yêu thương bà ấy. Mãi mãi chỉ yêu một mình bà ấy mà thôi!
Trước khi bà ấy ra đi ông quỳ trước giường nơi bà đang nằm, nắm lấy bàn tay của bà và hứa với bà sẽ chăm sóc Duy thành người. Bà ấy chỉ cười, rồi chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng. Bà ấy đã ra đi trong hạnh phúc!
“Nếu như em ra đi thì anh nhớ chăm sóc con nhé”
“Anh hứa sẽ chăm sóc cho con và em nữa, anh sẽ chưa trị cho em. Em cố gắng em nhá”
“Bác sỹ bảo muộn rồi, em đã sẵn sàng rồi anh”
“Không, anh…không thể”
“Anh có bao giờ nghe truyền thuyết về những bông hoa lưu ly”
…
“Vậy thì đừng bao giờ quên em nhé”
Bà ấy mỉm cười rồi chìm trong sự lặng im
Ông thì vẫn ngồi đó nắm chặt lấy bàn tay người phụ nữ mà ông yêu thương. Đó là những giây phút cuối cùng ông được ở bên cạnh bà ấy!
Ông trở về với thực tại, thì nhận ra rằng khuôn mặt mình đã ướt đẫm những giọt nước mắt, rồi ông ôm mặt khóc rưng rức. Ông có lỗi với bà ấy! Ông đã không chăm sóc tốt được cho Duy!
Tôi đến quán ăn Việt Nam nhỏ đó vào một buổi chiều ảm đạm, những đám mây xám xịt một màu, y như tâm trạng của tôi vậy. Những buổi điều trị tâm lí song song với đó là những đợt hóa trị chẳng đem lại hiệu quả nào cho tôi cả, thậm chí tôi cảm thấy nó thực sự rất tồi tại. Sau những buổi hóa trị tôi đều