Lưu Manh Đại Hiệp

Lưu Manh Đại Hiệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321432

Bình chọn: 9.5.00/10/143 lượt.

Thời gian ba năm nói ngắn cũng không

ngắn, mà nói dài cũng chẳng dài, nhưng cũng đủ để rất nhiều chuyện xảy

ra, ví dụ như: Vương phủ biến mất, nơi cũ đó trở thành Thiên Bảo phường

nổi danh ở Tô Châu, chuyên doanh kì trân dị bảo trong thiên hạ.

Khúc Địch khoan thai đi vào quán trọ lớn nhất trong thành- Phú Quý Cư.

“Khúc lão

bản.” Đám người bốn phía đều hướng về phía hắn mà chắp tay hành lễ, cho

dù trong lòng có bao nhiêu khinh thường đối với Khúc Địch đi nữa.

Hắn từ việc thắng lôi đài tiến vào Vương phủ, được Vương lão gia trọng dụng, lại xui khiến Vương lão gia lợi

dụng thân phận Quốc trượng kia mà độc bá thị trường muối, khiến cho tài

phủ của Vương phủ ngắn ngủi trong vòng một năm đã tăng gấp mười lần.

Cũng bởi vậy mà gây thêm vô số thâm cừu đại hận cùng những lời oán hận

của người ta.

Chuyện này đã đẫn đến việc sau khi lão

hoàng đế băng hà, tân hoàng vừa đăng cơ liền hạ chiếu thư bắt Vương quý

phi hạ táng theo tiên hoàng. Vương lão gia vì trốn tránh sự hãm hại của

tân hoàng mà tự sát trước, Vương Phân bị bắt vào ngục để Đại Lý Tự thẩm tra, lại tra ra một án giết người phóng hỏa, làm hại người vô tội, bị

phán chém đầu.

Vương phủ một nhà chết hết, gia nghiệp

to lớn như vậy tất cả đều rơi vào tay Khúc Địch và Mẫn Mẫn… À, mà nàng

hiện nay không gọi là Mẫn Mẫn nữa, nàng đã tự lấy cho mình một cái tên

mới là Khúc Mẫn Nhi. Tâm tư của nàng đối với Khúc Địch đều đã thể hiện

hết trên cái tên mới này, cũng chẳng quan tâm đáy lòng Khúc Địch đã sớm

có người ngự trị, không có lấy một góc dành cho nàng.

Toàn bộ người ở Tô Châu đều biết Khúc

Địch ngầm chiếm lấy gia sản của chủ cũ. Nhưng hắn thủ đoạn vốn âm hiểm,

ngoan độc, lại một thân võ nghệ trác tuyệt, cho nên dù là sau lưng mọi

người đang cùng nhau sỉ vả hắn, nhưng chỉ cần vừa thấy hắn đến vẫn đều

là kiềm nén sự phẫn nộ trong đáy lòng ngoan ngoãn hành lễ vấn an.

Giống như lúc trước Khúc Địch nói với

Vương lão gia: cho dù người trong thiên hạ đều mắng hắn trong lòng thì

làm sao? Cho dù hắn chẳng ra gì, nhưng ngược lại hắn phi thường hưởng

thụ quyền thế và phú quý trong tay hiện tại.

Hắn lãnh đạm cười đáp lễ với những người xung quanh, chậm rãi lên lầu hai.

Trên đó đã có ba người ngồi, hiển nhiên là đang chờ hắn đến.

“Khúc lão bản, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe mạnh?” Khúc Địch vừa vào cửa, một người béo trắng đã lập tức

cười hì hì đứng lên hành lễ.

“Nhờ phúc, nhờ phúc. Khúc mỗ thấy Trương lão bản, Giang lão bản, Lưu lão bản mặt phiếm hồng quang chắc chắn là

kiếm được tiền hoặc có chuyện mừng rồi.” Khúc Địch chắp tay hoàn lễ.

Ba vị đại bản không hẹn mà gặp cùng xấu

hổ cười, việc buôn bán mà nói thì kiếm nhiều tiền đương nhiên là quan

trọng hơn. Nhưng Khúc Địch nói bọn họ có chuyện vui, rõ ràng là biết bọn họ đều nạp thiếp mới. Haiz, sớm đã nghe nói Khúc Địch – chủ nhân Thiên

Bảo phường tin tức linh thông, nhưng không thể tưởng tượng được ngay cả

mấy việc tư mật thế này cũng không thể gạt được hắn, quả nhiên là nhân

vật lợi hại.

“Ba vị lão bản không cần để ý, đây là

bản ‘sắc’ anh hùng thôi! Cưới vợ, nạp thiếp là chuyện tốt, còn sợ người

biết sao?” Khúc Địch lấy từ trong người ra ba chiếc bình bạch ngọc, đặt ở trước mặt ba vị kia: “Khúc mỗ có chút lễ mọn, cẩn chúc ba vị tân hôn

hạnh phúc.”

Chút vướng mắc trong lòng ba vị lão bản

lập tức tiêu tan hết, người trong nghề đều biết Thiên Bảo phường ngoại

trừ độc quyền về kì trân dị bảo trong thiên hạ, thì cũng bán một số thứ

rất thú vị, ví dụ như ba bình “Xuân phong ngọc lộ hoàn” trước mắt này.

Đây cũng không phải là loại xuân dược

bình thường, chỉ kích thích thân thể ái ân, mà là thần dược chân chính

dành cho nam nhân, khiến cho từ trong ra ngoài đều đạt tới cảnh giới hài hòa, bình thản. Nếu dùng hàng năm, không chỉ khiến chuyện khuê phòng

hùng phong vô hạn, mà còn nâng cao thể chất, kéo dài tuổi thọ, nếu xưng

là tiên đan cũng không đủ nha!

Thật đáng tiếc, xuân phong ngọc lộ hoàn

này rất quý, một viên đáng giá cả trăm lượng hoàng kim, cho dù là giàu

có cũng không thể ngày ngày đều dùng, đại khái cũng chỉ có đương kim

Thánh Thượng mới có tiền vốn để mỗi ngày xem nó như đường mà ăn thôi.

Khúc Địch coi đây là lễ so với kì trân dị bảo càng khiến cho ba vị lão bản kia vui mừng hơn.

“Khúc lão bản quả nhiên là người rộng

rãi.” Lưu lão bản cười to, thu hồi cái lọ bạch ngọc: “Khúc lão bản mất

công mời chúng tôi từ xa đến, lại đưa lễ vật quý như vậy, không phải là

chỉ để chúc mừng chúng ta nạp thiếp đấy chứ?”

Giang lão bản cũng đồng thời cất cái

bình bạch ngọc đi: “Khúc lão bản có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ cần Giang mỗ có thể làm, tuyệt đối không dám khước từ.” Hắn cũng đưa ra chút thủ

đoạn nho nhỏ, hắn vốn nói nếu Khúc Địch yêu cầu mà hắn ‘có thể’ làm thì

sẽ làm, cho nên đến lúc đó dù hắn nói ra một câu ‘Thứ cho Giang mỗ bất

lực’ thì Khúc Địch kia cũng không có biện pháp làm gì hắn.

Chỉ là chút tâm kế nho nhỏ ấy Khúc Địch

cũng không để ý, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ sẽ yêu cầu bọn họ

làm cái gì, chẳng qua là muốn gặp gỡ như vậy để bố trí hành độn


Pair of Vintage Old School Fru