
g kế tiếp của mình mà thôi.
“Ha ha ha, ba vị lão bản làm gì mà khẩn
trương vậy? Khúc mỗ chẳng qua là mới nghe nói luận kiếm trên Hoa Sơn sáu năm một lần sắp tới sẽ tổ chức, trong hai tháng này là việc trọng đại
của võ lâm, rất nhiều người sẽ tham dự, tất có nhiều cơ hội làm ăn, Khúc mỗ bất tài chỉ muốn xin chén cơm canh thôi. Nhưng mọi người đều biết
Hoa Sơn trong phạm vi trăm dặm đều là thế lực của ba vị Giang, Lưu,
Trương lão bản, nhất định phải có được sự đồng ý của ba vị, thế nên Khúc mỗ mới mời ba vị cùng tụ họp ở đây.”
Trương lão bản có chút không hiểu: “Khúc lão bản, ngươi chuyên doanh là kì trân dị bảo, võ lâm đại hội này….
Tham gia đúng là rất nhiều người, nhưng chẳng qua cũng chỉ là dừng chân
một chút, ăn uống, phục sức, ngựa xe…. cũng không phải là phạm vi am
hiểu của ngươi nha!”
“Trương lão bản, kì trân dị bảo trong
thiên hạ cũng bao gồm bảo kiếm? Thiên Bảo phường gần một năm nay cũng vơ vét không ít bảo kiếm trong thiên hạ, như Thái A,
Tràng Ngư, Thanh Minh …… Vì thế, muốn nhân dịp luận kiếm Hoa Sơn lần này mà kiếm chút tài lộc nho nhỏ, còn thỉnh ba vị không cần để ý.” Khúc
Địch cười cười đáp lại.
Ba vị lão bản cùng liếc nhau một cái,
việc làm ăn này của Khúc Địch cũng không lấn sân sang lĩnh vực của bọn
họ, cũng không xâm chiếm đến lợi nhuận của bọn họ, để cho hắn tham gia
một chân vào cũng không có vấn đề, có điều……
“Khúc lão bản, đây là việc nhỏ để ngươi
làm chủ là được, ngươi tốn tiền vốn lớn như vậy cũng quá khách khí rồi.” Giang lão bản vỗ vỗ cái bình bạch ngọc trong tay mà nói. Trong đầu hắn
đang nghĩ, ba bình Xuân phong ngọc lộ hoàn này giá trị ba trăm lượng
hoàng kim, mà lợi nhuận bán kiếm kia…. Chỉ sợ không cao bằng con số này.
Khúc mỗ không dám nói dối với ba vị. Mấy thanh kiếm này đối với võ lâm thế gia chân chính mà nói có thể coi như
là đồ gia truyền, một thanh bán cho bọn họ ngàn lượng hoàng kim đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ tranh nhau muốn mua, cho nên lợi nhuận tuyệt đối
cao. Đương nhiên Khúc Địch nhờ ba vị mà phát tài cũng sẽ không bạc đãi
ba vị, phần tiền lời này cũng sẽ chia đều cho ba vị, thế nào?”
Ba vị lão
bản hoàn toàn chỉ lăn lộn trên thương trường vốn không biết việc của võ
lâm nên giờ này hoàn toàn ngây người, kiếm gì mà giỏi đến thế, giá trị
ngàn vàng?
Nhưng Khúc Địch nói ra điều kiện hậu đãi như vậy, bọn họ không có lý nào lại không chấp nhận nha! Lập tức bốn
người vui vẻ kí giao ước, kêu đầy cả bàn thức ăn rượu thịt, thoải mái
chè chén.
Khúc Địch càng không ngừng kính rượu với bọn họ: “Ba vị lão bản, Khúc mỗ xin kính ba vị trước, chuyện làm ăn lần này còn thỉnh ba vị thay Khúc mỗ tuyên truyền một chút, có thể làm cho
càng nhiều người giang hồ biết càng tốt, mấy bảo kiếm này mới có thể
nâng cao giá, đến lúc đó….. ha ha ha….”. Lúc này hắn giống như một kẻ
làm ăn chân chính, ai cũng không biết dưới lớp mặt nạ tươi cười kia, cất giấu huyết hải thâm thù.
Phải khiến cho tất cả võ lâm nhân sĩ đều đến thưởng thức bảo kiếm này đi! Càng nhiều người xem kiếm, giang hồ
lại càng loạn, càng không có người chú ý đến hắn chính là con cá lọt
lưới ở Bạch Vân Trang năm đó. Như vậy hắn càng có nhiều cơ hội tìm ra
chủ mưu đã hỏa thiêu Bạch Vân Trang năm xưa, hắn muốn những kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!
Bốn năm, hắn đã qua hơn ngàn ngày không
có Đinh Đinh bên người, từng giờ, từng khắc đều giống như bị lửa thiêu
đau đớn, hắn chịu đủ rồi, cũng tuyệt vọng đủ rồi.
Hoàn hoàn cô độc và tịch mịch sắp bức
hắn phát điên. Hắn có thể xác định chắc rằng Đinh Đinh đã không còn trên nhân thế nữa. Như vậy, hắn còn sống làm cái gì?
Tại thế gian này chỉ còn sót lại một
chuyện đáng giá cho hắn lãng phí tâm lực hoàn thành: đó là vì Đinh Hoàn
và Đinh Đinh báo thù. Đợi đến khi toàn bộ kẻ thù đều đền tội rồi thì dù
là lên thiên đình hay xuống địa ngục, hắn cũng sẽ đi tìm bảo bối trong
lòng mình.
Giang, Lưu, Trương – ba vị lão bản đều
là người thông minh nhanh nhạy, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời
của Khúc Địch, thanh danh của cuộc đấu giá này càng vang xa, bảo kiếm sẽ có càng nhiều người muốn mua, giá bán càng có thể nâng cao, bọn họ càng có được lợi ích nhiều hơn.
“Được, được, được!” Ba người vỗ ngực cam đoan với Khúc Địch, nhất định sẽ tuyên truyền cho tất cả mọi người đều
biết về việc bán bảo kiếm lần này.
Bốn người ăn uống hết cả canh giờ mới
đứng dậy xuống lầu, Giang lão bản uống nhiều nhất còn lỡ chân bước hụt
cầu thang mà lăn xuống.
“A!” Dưới lầu, một đôi nam nữ đang chuẩn bị đi lên hoảng sợ, nữ tử kinh hoảng hô lên một tiếng.
Đôi mắt Khúc Địch bất động gắn trên người nữ tử kia.
Đinh Đinh! Hắn rống to, hắn nghĩ chính
mình đã kêu ra tiếng rồi, nhưng thực tế toàn thân hắn khẩn trương nhưng
cứng ngắc, cổ họng không phát ra được nổi âm thanh nào.
Chỉ vài bước hắn đã vọt tới trước mặt
hai người kia, nhìn chằm chằm vào nàng, dung nhan xinh đẹp kia giống hệt như đối tượng bốn năm qua hắn ngày đêm tưởng nhớ.
Nghĩ đến lần cuối cùng bọn họ gặp nhau,
nàng xả thân cứu hắn, trong nháy mắt cửa mật thất kia sắp đóng lại, nàng đã rưng rưng dặ