
tình cũng quá đáng yêu đi. Nhìn đôi mắt ướt át
kia y hứng trí vuốt tóc nàng “Đừng xem nữa, nhanh đến hoàng cung lãnh
thưởng.” Lưu Nguyệt giống như bé chó nhỏ nhu thuận gật đầu. Trái với vẻ kích động lúc trước, hiện tại tâm tình Lưu Nguyệt coi như đã bình tĩnh lại. Lần đầu tới hoàng cung chỉ nghĩ tới việc xây thành giờ
dư dả thời gian nàng mới có dịp đánh giá quan cảnh hoàng cung. Một màu
hoàng kim trải dài trước mặt, Lưu Nguyệt không ngừng click chuột di
chuyển tầm nhìn nhưng dù là xem trái xem phải xem trên xem dưới gì cũng
đều là một màu vàng kim lóe mắt. Hoa lệ dị phần.
Cuối cùng nàng ngồi trước màn hình tán thưởng nói “Thật là quá
xa xỉ!” Kèm theo một cái thở dài cùng đôi mắt babidog ướt át đầy mơ ước. Hiệp Hàm bị bộ dàng của nàng chọc cười nhịn không được trêu “Sao lúc
trước anh không phát hiện ra em tham tiền tới vậy nhỉ?”
Lưu Nguyệt quay đầu, dùng lời lẽ đầy đạo nghĩa biện hộ.“Tham
tiền có gì không tốt, trên đời này chỉ có tiền là tốt nhất.” Hiệp Hàm
đột nhiên nheo nheo mắt không hảo ý hỏi “So với anh còn tốt hơn?”
Ách…… Vấn đề này thật sự có chút khó với Lưu Nguyệt, nàng cúi
đầu thầm tự vấn tựa như đang so sánh xem ai lợi hại hơn. Tâm trạng Hiệp
Hàm đang tốt bỗng trở nên trầm xuống, xem bộ dạng khó lòng chọn lựa của
nàng khiến y nhịn không được nổi cáu, tiền có thể quan trọng hơn y sao?
Trong đầu cô nàng này rốt cuộc nghĩ cái gì hả?
“Anh vẫn là tốt hơn.” Lưu Nguyệt đột nhiên đứng đắn nhìn về Hiệp Hàm đưa ra kết luận, khiến y vừa nghe xong liền ôm một bụng khoái trá,
đắc ý vuốt mày nhìn về phía Lưu Nguyệt bày bộ mặt xem như ngươi còn biết điều “Anh chính là cái thẻ ATM a, có anh còn sợ không có tiền sao?” Lưu Nguyệt kiêu ngạo chốt thêm một câu cuối. Hiệp Hàm tức đến nghiến răng
không thèm nói tiếp nữa, càng nói nhiều càng bị nàng làm cho tức chết.
Tựa hồ cũng nhận ra Hiệp Hàm tức giận, Lưu Nguyệt sợ hãi kéo kéo ống tay áo Hiệp Hàm nhỏ giọng nói,“Nếu anh không có tiền, em vẫn ở bên
cạnh anh mà.” Vốn định mặc kệ nàng nhưng lời nói kia lại thành công làm
đôi môi y nhếch cười.
Chẳng biết hệ thống quy định kiểu gì mà đi lĩnh thưởng nhất định phải tới gặp hoàng thượng, hai người đợi ở đại điện một hồi ông cụ kia
mới cùng một đám kẻ hầu người hạ làn xàn từ sau đại điện bước ra. Một bộ dạng cao cao tại thượng duy ngã độc tôn khiến Lưu Nguyệt nhịn không
được oán niệm “Cao ngạo thái quá! Xoắn cái gì mà xoắn, chỉ là game mà
cũng đòi chảnh chẹ!” Hiệp Hàm không động thân chỉ liếc mắt một cái.
Lưu Nguyệt bởi vì vừa rồi khiến y mất hứng trong lòng có chút
không yên, vừa thấy y liếc mắt nhìn liền im miệng ngoan ngoãn không dám
nói gì nữa.
Tận lực bồi hoàng đế bệ hạ lải nhải lẩm bẩm tuyên bố một đống
việc, cụ thể nói cái gì, Lưu Nguyệt căn bản không để ý, nàng chỉ lo nhìn trộm Hiệp Hàm. Cũng đừng nhỏ mọn vậy chứ, chỉ tùy tiện nói một chút,
cũng là nói đùa thôi mà. Sao y có thể tin rằng nàng sẽ vì y không có
tiền mà không cần y chứ.
Hiệp Hàm ngồi trước máy tính không chút biểu tình nhưng khóe mắt lại không ngừng lia về phía cô nàng đang lén lút nhóm ngó y. Cuối cùng
nhịn không được bộ dạng kiên dè cẩn thận trộm nhìn của nàng, mới trực
tiếp quay đầu lại hỏi “Em có gì muốn nói sao?”
“Anh còn giận sao?” Lưu Nguyệt sợ hãi hỏi, trong lòng bất an.
Hiệp Hàm đột nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng, mang theo nụ cười gian
tà nói “Không muốn anh tức giận? Vậy tối nay ngoan ngoãn bồi thường cho
anh.” Lời vừa nói ra, khuôn mặt Lưu Nguyệt liền đỏ bừng đủ sánh ngang
với một trái cà chua.
Trong khi hai người đang ở ngoài đời liếc mắt đưa tình thì bên
trong trò chơi ông cụ hoàng đế đã muốn tuyên bố xong bản tuyên ngôn rắm
rối của mình. Thứ ban cho Hiệp Hàm cũng được đưa ra. Lưu Nguyệt lập tức
bày vẻ hứng thú dời đi ánh mắt. Nàng không dám nhìn Hiệp Hàm, dấu hiệu
ám muội trong ánh mắt kia nàng nhìn ra được, càng nghĩ nhiều càng khiến
đầu óc muốn nổ đom đóm.
“Ơ!” Lúc quay đầu nhìn xem thứ ông cụ hoàng đế cho, Lưu Nguyệt
nhịn không được ơ lên một tiếng khó hiểu. Hệ thống thông báo phần thưởng ban cho chủ thành Cô Dạ Hàn Tinh, nàng đã nghĩ chắc sẽ nhận được một bộ trang bị cực phẩm gì đó. Trước giờ trang bị trên người Hàn tinh đều là
trang bị tối cực phẩm nhưng đều do mở tư liệu phiến mà có, rời rạc bất
đồng. Tuy đều rơi ra từ trên người quái cao cấp, tuy rằng quăng y ra xem thế nào thì y cũng thuộc hàng tuyển đứng hàng nhất nhì, nhưng nếu toàn
thân đều là cực phẩm hi hữu thì phong thái biết là bao nhiêu. Vì vậy
trong đầu Lưu Nguyệt không khỏi hy vọng hoàng đế tặng cho y một bộ trang bị cực phẩm.
*Tư liệu phiến: chắc là dạng như mỗi dịp gì đó sẽ ra sự kiện,
anh mần sự kiện thì được một loại trang bị cực phẩm.Đoạn này nói rối rắm quá. ko biết có hiểu lầm ko. Nhưng túm lại ý tỷ ấy là mún anh có toàn
thân đều là siu cực phẩm như cây vũ khí của anh, chứ đồ cực phẩm thường
ko đáng.
Nhưng là không có, giải thưởng gì cũng không có, không trang bị, không vũ khí, thậm chí tiền tài cũng không luôn. Lưu Nguyệt đột nhiên
cảm thấy thất vọng, nhưng Cô Dạ Hàn Tinh lại như bắt được vàng bày b