XtGem Forum catalog
Luyện Yêu

Luyện Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324704

Bình chọn: 9.5.00/10/470 lượt.

.

Anh Khoe thì nói những lời thật lòng: “Thực ra chúng tôi tin Tổng giám đốc Thầm là vì tin chị, chị Thẩm Đình ạ, thường ngày chị thế nào, đối đãi với chúng tôi ra sao, chúng tôi không phải kẻ ngốc, trước kia giả vở không nhận ra nhưng nhiều rồi thì cũng thấy xấu hổ. Chị tin Tổng giám đốc Thẩm, thế thì chúng tôi cũng cảm thấy anh ta có thể tin tưởng được.”

Thế nên có câu nói này rất đúng, giúp người tức là giúp mình, người xưa không lừa dối ta.

Vua Nhiều Chuyện hỏi: “Có cần em lên mạng mắng bọn họ không?”

Thẩm Đình nói: “Có thể làm rõ trước đã, đừng vội mắng ai cả. Thực ra mấy hôm nay chính tôi cũng nghĩ, tôi cũng cảm thấy những cư dân mạng kia không sai, cái họ kêu gọi chẳng qua là một sự đã ngộ công bằng hơn. Những người đó chỉ nói đúng việc chứ không nói đúng người, họ chỉ muốn tìm ra chân tướng, vì có họ nên diễn đàn xã hội mới càng mở rộng, càng sáng tỏ hơn. Nếu không phải tôi là người trong cuộc, tôi chỉ là một cư dân mạng bình thường thì tôi cũng sẽ làm thế. Vì thế nên tôi cảm thấy chúng ta nên sắp xếp việc này, phân tích cho mọi người nghe, dùng thái độ chân thành để họ giúp chúng ta. Họ có sức phán đoán, dựa vào sức mạnh của họ cũng có thể khiến sự việc này được kết thúc nhanh nhất.”

Nữ Thần Ưu Sầu rất tự đắc: “Chị Thẩm Đình, chuyện này rồi có thể giúp được, trên mạng tôi cũng có sức ảnh hưởng nhất định.”

Thẩm Đình vui mừng hỏi: “Thật không?”

“Vâng. Tôi cũng có viết văn, rất được một hai nhóm ủng hộ, họ tin tưởng tôi.” Thì ra Nữ Thần Ưu Sầu là một trong những đầu sỏ của trường phái văn học “không bệnh cũng kêu” đang thịnh hành trên mạng gần đây.

Thẩm Đình lại bàn với Tạ Huyền: “Rốt cuộc chuyện này Tống Uẩn làm thế nào được nhỉ?”

Tạ Huyền nói: “Tôi nghĩ có hai khả năng, một là Tiểu Trần thật sự bị xe container bất cẩn đâm chết. Ngoài ra còn có một khả năng là Tống Uẩn đã bảo tài xế Tiểu Lưu làm, nhưng tôi nghĩ cô ả đó vẫn chưa điên đến thế, cô ta rất yêu bản thân mình, không có khả năng làm những chuyện bất lợi cho mình như thế.”

Thẩm Đình nghĩ ngợi rồi gật gù: “Tôi cũng nghĩ thế... Cậu cảm thấy em gái Tống Uẩn có biết việc này không? Tôi đã gặp một lần, trông có vẻ rất trong sáng.”

Tạ Huyền lắc đầu: “Tôi đã tìm cô bé rồi, cô ta sùng bái chị mình đến chết đi, tuy chị cô ta đối xử không tốt, đúng là mắc hội chứng Stockholm.” (Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, có nguồn gốc từ vụ bắt cóc con tin năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.)

Thẩm Đình thở dài, xem như hết trông mong gì, lại nói: “Thực ra chúng ta nên phân tích xem trong chuyện này ai được lợi ít nhất?”

“Ai được lợi ít nhất?” Tạ Huyền hỏi.

Thẩm Đình gật đầu: “Phải, ví dụ vì chuyện này mà cậu có được lợi ích nào đó, cậu có thể mãi mãi cũng không nói ra sự thật. Chỉ có người được lợi ít nhất, hoặc những người bị hãm hại mới có khả năng giúp chúng ta tìm được cửa ra thôi.”

Tạ Huyền nói: “Tống Uẩn chắc đã bịt miệng họ hết rồi. Theo lý thì Tiểu Lưu bị tổn hại nhiều nhất, vốn dĩ là tai nạn giao thông, bây giờ thành cố ý giết người. Nhưng bọn này cũng tìm hắn rồi, không hỏi được gì cả.”

Thẩm Đình nói: “Vậy chúng ta đổi cách khác, cậu và Hoàng Khải Nam tìm người nhà của Tiểu Trần, xem có thể tìm ra đầu mối không. Tôi và Cao Hiểu Vi sẽ tìm người nhà của Tiểu Lưu.”

“Người nhà? Được thôi.” Tạ Huyền nói.

Bốn người chia nhau đi tìm, Thẩm Đình và Cao Hiểu Vi tìm ra người nhà Tiểu Lưu, anh ta không có ở đó, cô và vợ cùng con trai anh ta đã nói chuyện với nhau, vợ anh ta là người nhà quê rất chất phác, con trai mới ba bốn tuổi, trông rất hiền lành đáng yêu.

Vừa nghe nói lại có người đến tìm bố mình, cậu đã nói: “Mẹ, mẹ, lại có người tìm bố. Gần đây có nhiều chị xinh đẹp đến tìm bố quá.”

Biết ăn nói như thế, lớn lên sẽ là Crayon phiên bản Trung Quốc.

Mẹ cậu vừa lau tay bước ra, đó là một người đàn bà nông dân mập mạp, chị ta hỏi: “Cô à, cô tìm anh ấy có việc gì không?”

Thẩm Đình nói: “Không phải tôi tìm Tiểu Lưu mà là tìm chị.”

Người đàn bà có vẻ ngạc nhiên: “Cô tìm tôi? Tôi không quen cô mà?”

Thẩm Đình cười nói: “Đúng thế, chị không quen tôi. Thế này, là liên quan đến Tiểu Lưu...”

Vừa nghe đến chuyện đó, người đàn bà đó đã tỏ ra căng thẳng, lập tức xuất hiện vẻ cảnh giác: “Xin lỗi, chuyện này cảnh sát sẽ xử lý, đừng hỏi tôi!” rồi đuổi Thẩm Đình ra ngoài.

Sức người đàn bà đó quá mạnh, Thẩm Đình loạng choạng bị đẩy ra ngoài, rồi chị ta nhanh chóng khóa cửa lại, Cao Hiểu Vi cũng không điều khiển nổi cục diện. Hai người nhìn cánh cửa như hai vị môn thần oai nghiêm, không cách nào cứu vãn được.

Đúng lúc đó thì nhận được điện thoại của Tạ Huyền, tình trạng bên phía anh ta càng tệ hơn: “Thẩm Đình, bên Tiểu Trần chắc chắn không trông mong gì được rồi. Tiểu Trần chết rồi, trụ cột gia đình họ cũng mất. Nhà Tiểu Lưu rất nghèo, không thể đền tiền được nên họ cũng không mong đợi gì. Nếu có người cho nhà Tiểu Trần một số tiền lớn, yêu cầu duy nhất là bắt họ giữ im lặng thì họ sẽ không mở miệng đâu. Thực tế cũng là thế. Tôi thấy họ đã