Ly Hôn Lão Ba

Ly Hôn Lão Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322385

Bình chọn: 7.5.00/10/238 lượt.

“Cha em”

Trừng mắt nhìn đề bài trên bảng đen, Khương Trọng Vũ nhíu chặt mi lại.

Cậu chuyển tầm mắt từ bảng đen về phía cô giáo, kiên nhẫn chờ cô viết tiếp đề tài thứ hai để cậu lựa chọn, nhưng ai ngờ cô giáo lại buông

phấn, tiếp theo nói một đống về cha, thật vô nghĩa.

Như vậy là chỉ có một đề tài: cha em?

Cậu không tự giác mà nhíu mày càng chặt.

Đề mục này với cậu thật ra chẳng khó, tuy rằng cha mẹ đã ly hôn nhiều năm nhưng cách tuần cậu sẽ được lái xe của cha đón lên Đài Bắc ở cùng

cha và anh hai ngày một đêm, cho nên cơ bản cậu vẫn có cái để viết.

Tuy rằng không cần phải hay nhưng kiểu gì viết xong cũng sẽ bị cô

giáo gọi cho mẹ, cậu chắc chắn sẽ phải rơi vào danh sách phải học thêm,

nhưng nếu bắt cậu viết về cha thì kết quả tám chín phần cũng chỉ là như

thế.

Nhưng đây cũng không phải là quan trọng, quan trọng là Liên Hy không

có cha, ngay cả cha họ gì, nhìn như thế nào cũng không biết, bảo Liên Hi viết thế nào đây?

Chẳng lẽ khi cô giáo viết đề văn không suy nghĩ xem trong lớp sẽ có người không có cha sao?

Bĩu bĩu môi, câu giơ tay lên nhưng đã nghe Liên Hi không chịu nghĩ kĩ mà hỏi:

- Cô ơi! Nếu không có cha thì có thể viết về mẹ không?

Đồ ngốc kia!

Không có cha còn nói lớn tiếng như thế, không sợ bạn học về sau sẽ

dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ấy sao? Đúng là không chịu nổi.

Nhưng mà lớp học này người không có cha cũng không ít chút nào, trừ cậu và Liên Hi, còn có hai người khác cũng giơ tay.

Bọn họ cũng không có cha sao? Là giống như Liên Hi thật sự không có

cha hay là giống cậu không thích viết về người cha đã ly hôn.

Thật là tò mò chết đi được.

- Mẹ, chú lái xe sắp đến rồi, con xuống dưới chờ nhé?

Khương Trọng Vũ đeo ba lô ra khỏi phòng, cao giọng nói tạm biệt với mẹ cậu không biết đang ở đâu.

Hôm nay là ngày cậu đến Đài Bắc cùng cha và anh ở hai ngày một đêm,

tuy rằng cha cậu cũng chẳng có tí ý thức trách nhiệm gì. Mỗi lần cậu lên Đài Bắc đều chẳng lấy bóng người đâu, đến sáng Chủ nhật mới thấy cha

xuất hiện. Nói chung cậu chẳng thích tới Đài Bắc chút nào, nhưng vì làm

bạn với anh đáng thương nên vẫn cứ đi thôi.

Cậu đó, thật sự cảm thấy may mắn vì sinh sau anh trai một phút, đứng

hàng thứ hai, nếu không bây giờ người đáng thương ở cùng cha chắc chắn

là cậu rồi.

- Được!

Ngải Thải Nhi từ sau ban công thò đầu ra, nhìn về phía phòng khách nói:

- Trọng Vũ, thay mẹ ôm Bá Vũ một chút, nói với nó mẹ rất nhớ nó.

- Con không làm. Tuần sau anh đã đến rồi, lúc đó tự mẹ đi mà ôm.

Khương Trọng Vũ trả lời.

- Con nói cái gì? Cô chưa nghe rõ.

- Con nói con không làm, tuần sau anh tới rồi, đến lúc đó mẹ tự đi mà ôm. Khương Trọng Vũ lớn tiếng lặp lại lần nữa.

- Làm gì mà nhỏ mọn như thế, giúp mẹ một việc cũng không chịu

Ngải Thải Nhi đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống chỉnh lại áo cho con trai.

- Con trai ôm con trai rất ghê tởm.

- Cũng không bảo con ôm người khác, là ôm anh trai con mà.

- Anh trai thì vẫn là con trai

- Mẹ chỉ bảo con ôm thôi chứ có bảo con thơm đâu mà sợ.

- ặc!

Khương Trọng Vũ lập tức phát ra tiếng buồn nôn cộng thêm cái mặt quỷ khiến Ngải Thải Nhi nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười.

- Quên đi, quên đi, mẹ không thèm nhờ con. Mau xuống đi, đừng để chú Lí chờ.

- Con đi đây, bye bye

- Bye bye.

- Đúng rồi, mẹ.

Khương Trọng Vũ đi đến trước cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại.

Ngải Thải Nhi hơi nhíu mày, ung dung nhìn con, không biết nó quên cái gì.

- Hai ngày con không ở đây mẹ đi hẹn hò đi, đừng ở nhà một mình cả ngày.

Con nghiêm trang dặn dò khiến cô ngây người một lúc, suýt thì phi cười.

- Con muốn mẹ hẹn hò với ai đây? Cô dở khóc dở cười hỏi.

- Bạn trai. Khương Trọng Vũ đáp như đó là lẽ đương nhiên

- Mẹ làm gì có bạn trai? Cô bật cười lắc đầu.

- Nhưng là …

Cậu đột nhiên phát hiện trong nhà có một số vật dụng của đàn ông như

là thuốc lá, bật lửa, tất nam còn cả dao cạo râu. Đó chẳng phải là của

bạn trai của mẹ để lại sao? (ai copy-paste mà chưa được sự đồng ý của

Heo thì đấy là đồ con giòi) Khương Trọng Vũ có chút nghi hoặc.

- Đừng nhưng nhị gì nữa, nhanh đi, đừng để chú Lý chờ lâu

Cô đẩy cậu nhóc ra khỏi cửa.

- Mẹ, nhớ đi hẹn hò đấy

Khương Trọng Vũ đi vào thang máy rồi còn quay đầu lại chân thật nói:

- Tốt nhất là tìm một người đẹp trai, giàu có hơn cha đi, có thể đánh bại được cha, nếu mẹ thích người ta thì cứ kết hôn, con không

ngăn cản đâu. Thật đấy.

- Được rồi, mẹ biết rồi, nhanh đi đi.

Cô buồn cười giả vờ đáp ứng, vẫy vẫy tay, chờ cửa thang máy, đi vào nhà đóng cửa lại, không nhịn được lại phì cười.

Ha ha ha…… Thật sự rất buồn cười!

Đẹp trai, giàu có hơn cha, có thể đánh bại được cha?

Con ơi là con, con cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao? Nếu mẹ

chiếu theo điều kiện của con mà đi tìm bạn trai thì đời này chắc không

thể tìm thấy mùa xuân thứ hai rồi. Huống hồ chuyện tình cảm cũng không

phải là có tiền hoặc đẹp trai là có thể được, ý nghĩ của trẻ con đúng là ý nghĩ của trẻ con.

Ngải Thải Nhi bật cười lắc lắc đầu, đi đến sau ban công phơi nốt quần áo rồi lại đung cà phê mang vào phòng, mở đàn rồi đàn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t