
h, tôi tới trước phòng Tiêu Tiêu, gõ cửa, “Tiêu Tiêu, là mẹ.”
“Mẹ......” Tiêu Tiêu chạy ra mở cửa, theo sau là một đống lông lá trắng như tuyết. Tiêu Tiêu xoay người ôm lấy, nâng lên trước mặt tôi, “Mẹ xem nè, nó tên là Cầu Cầu.” Là giống chó Bắc Mỹ, xem ra còn chưa trưởng thành.
Nhớ lại, lúc trước Tiêu Tiêu vẫn luôn muốn có một chú chó nhỏ, chỉ là tôi không rành lắm, nên nhờ Lệ Nhã tìm mua giùm. Đã hơn mấy tháng, không ngờ hôm nay cô ta lại mang đến.
“Mới xuất viện, sao lại chạy rồi?” tôi ôm Tiêu Tiêu vào phòng, đặt trên sofa nhỏ, “Bảo bối, nhớ mẹ không?”
“Có ạ, ngày nào cũng nhớ.” Tiêu Tiêu buông Cầu Cầu ra cho nó chạy đi, nhào tới ngồi trong lòng tôi.
“Mẹ, cám ơn mẹ.” giọng nói rất nhỏ, nhưng cực kỳ kiên định.
Bất chợt tôi cảm thấy được an ủi rất nhiêu, Tiêu Tiêu của tôi trưởng thành rồi. Nó đã có thể ở lúc tôi cần tiếp thêm sực mạnh cho tôi.
Chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, là Duy An.
“Hân Ngôn, gặp Tiêu Tiêu chưa? Cùng ăn tối nhé, chỗ cũ.” Tựa như anh ta biết rất rõ tình huống ở đây.
“Được, anh chờ một chút, em chạy xe tới liền.”
Cúp điện thoại, tôi bế Tiêu Tiêu xuống, “Tiêu Tiêu mẹ có chuyện phải đi rồi. Con ở nhà phải nghe lời ba và thím Quy nha, biết không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, lúc tới cửa, nó kéo áo tôi lại, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, dì Lệ Nhã sẽ ở đây sao?”
“Tiêu Tiêu?” tôi không ngờ Tiêu Tiêu nhạy cảm như vậy, vì vậy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó. Mắt của Tiêu Tiêu rất đen rất sáng, y hệt ba nó.
“Tiêu Tiêu, con phải nhớ: về sau mặc kệ thế nào, mẹ và ba vẫn yêu con nhất. Hiểu không?”
“Dạ, mẹ yên tâm, Tiêu Tiêu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, còn nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” đang nói, thím Quy mang đến cho Tiêu Tiêu một ít bánh ngọt.
Thấy tôi, thím Quy lễ phép hỏi: “Bà Diệp có muốn ở lại ăn tối không ạ?”
“Không, cảm ơn. Tôi có hẹn rồi.” Sau đó tôi thấy nét mặt của thím Quy, giống như là tiễn được thần đi, rất nhẹ nhõm.
Buổi tối, tôi phá lệ kêu một chai vang đỏ.
Duy An không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ uống rượu với tôi.
Uống đến ly thứ ba, anh ta cản tôi: “Hân Ngôn, dạ dày em không tốt, ăn một chút trước đã.”
“Anh, hôm nay anh đừng cản em được không?” Từ sau khi mang thai Tiêu Tiêu, trừ xã giao, tôi rất ít khi uống rượu.
“Uống nữa em sẽ say đó.” Anh ta cướp cái ly trong tay tôi, “Hân Ngôn, em muốn tự hành hạ mình sao? Hắn ta là một người đàn ông, xem như hắn và Lệ Nhã xảy ra quan hệ, cũng có gì lớn lao đâu.”
“Em và anh ta đã ly hôn rồi.” Trước mắt có chút mơ hồ, dưới tác dụng của cồn, tâm tình chôn giấu trong lòng tôi bỗng nhiên trỗi dậy. Không phải tôi bị Lệ Nhã ta đánh bại, mà chỉ là không cách nào tiếp thu được bộ dáng làm ngơ của anh.
Thì ra, anh đã sớm quên hết...... Chỉ có tôi là còn mãi sống trong quá khứ, ngây ngốc như đứa bé.
“Anh ấy sẽ không tha thứ cho em. Anh ấy chắc chắn rất hận em đã làm những chuyện như vậy với anh ấy, chắc chắn....”
“Hân Ngôn....” Duy An ngồi vào bên cạnh tôi, để tôi tựa lên vai anh ta, “Em say rồi. Ngoan nào, uống hết ly mật ong này đi.”
Cầm ly mật ong ấm áp, nước mắt tôi đột nhiên như vỡ đê..... Ý thức vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là không cách nào khống chế được tình tự của mình.
“Hân Ngôn, em đừng quên hắn đã làm những gì với em! Em không hề nợ hắn, hai năm đó là báo ứng của hắn! Là báo ứng, em hiểu chưa?” Duy An siết chặt vai tôi, làm ly mật ong lung lay muốn đổ.
Báo ứng? Đây rốt cuộc là báo ứng của ai..........
Vũ Minh:
Gặp lại Lệ Nhã làm tôi có chút bất ngờ, vẫn nghĩ Lệ Nhã là một người cứng cỏi, phóng khoáng, không ngờ vẫn canh cánh trong lòng những chuyện nhiều năm về trước......
Có lẽ phụ nữ, trên phương diện tình cảm luôn rất yếu đuối.
Nhìn Lệ Nhã gối đầu lên cánh tay tôi, gương mặt ửng hồng sau hoan ái, tựa như cô gái nhỏ rúc vào lòng tôi, làm lòng tôi trào ra thương tiếc và thỏa mãn.
Nếu như không có Tiêu Tiêu, không có Hân Ngôn, tôi nghĩ giờ phút này tôi sẽ không chút do dự để Lệ Nhã lần nữa trở thành người phụ nữ của tôi, chỉ tiếc, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều.
“Lệ Nhã, không còn sớm nữa, Tiêu Tiêu đang chờ ăn cơm tối, chúng ta dậy thôi!”
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 5h chiều, tôi vỗ vỗ Lệ Nhã, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong ra ngoài, Lệ Nhã đã không còn trên giường, tôi cho là Lệ Nhã đã trang điểm xong rồi xuống lầu dưới, không ngờ nghe được Lệ Nhã và Hân Ngôn đang nói chuyện.
“Anh ta là một bạn giường tốt.”
Trên hành lang, thân thể Lệ Nhã cứng ngắc và khẽ run, nhất là sau khi nghe được những lời này của Hân Ngôn, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
Tôi nhíu mày, tiến lên kéo Lệ Nhã vào phòng ngủ.
Có lẽ thù hận có thể khiến cho một người trở nên vô tình, có lẽ thời gian 2 năm đã làm người ta thay đổi quá nhiều.
Nhưng Hân Ngôn à, Lệ Nhã không sai, sai vẫn là anh, là anh nợ Lệ Nhã.
“Vũ Minh, thật xin lỗi, em nghe thấy có người nên đi ra xem một chút, không biết là Hân Ngôn tới, em....”
Vừa vào phòng, Lệ Nhã vội vàng nói xin lỗi, bộ dáng thấp thỏm lo âu.
“Không sao, Lệ Nhã.” tôi ôm Lệ Nhã vào lòng, an ủi thân thể vẫn đang run rẩ