
hệ nào hết, tôi không muốn có người nhớ tới khoảng thời gian trước đây.
“Vậy em sẽ giải thích thế nào? Nếu em không muốn Diệp Thị dẫm lên vết xe đổ, thì tốt nhất......Hân Ngôn, nghe anh nói hết đã....”
“Đinh Đang....” tôi cắt ngang lời Duy An, “Chuẩn bị họp hội đồng quản trị, bảo mọi người đợi một chút, tôi tới ngay.”
Hiện giờ, các cổ đông ngoài mặt thì khách khí, nhưng bên trong thì như có dòng nước ngầm mãnh liệt.
Quả nhiên, trao đổi vài câu về việc xử lý sự cố lần này, lập tức có người nói thẳng vào vấn đề chính.
“Chủ tịch, xin nói rõ về khoản đầu tư lần này. Là cổ đông của Diệp Thị, hẳn là chúng tôi có quyền này!” Lưu Chính là cổ đông lớn nhất Diệp Thị ngoại trừ tôi và Duy An, lúc trước hắn đã có ý kiến về khoản đầu tư của Phong Vũ, lần này mấy vị cổ đông tìm tới, có khả năng là do hắn lén xúi giục.
“Chuyện khoản tiền đầu tư, lần trước tôi đã giải thích rồi. Số tiền chuyển đến tài khoản của Diệp Thị, chính là minh chứng tốt nhất.” Tôi lạnh lùng nói, hi vọng lần này cũng sẽ như các lần trước có thể khiến mọi người tin phục.
“Diệp chủ tịch, theo tôi biết tài khoản ngân hàng cũng không nói lên được điều gì, chúng ta không cần một số tiền khổng lồ nhưng không thể sử dụng được, đúng không?” Có người nói thêm vào, mấy người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đủ rồi, mọi người hãy xem cái này đi?” Duy An nãy giờ trầm mặc không nói, bỗng chụp bản hiệp nghị lên bàn.
....
Nghe xong những lời xin lỗi và bảo đảm thật lòng hoặc giả dối, trong phòng họp chỉ còn lại tôi và Duy An.
“Anh hài lòng chưa?”
“Đây là biện pháp duy nhất. Anh đã hứa với chú Diệp chăm sóc em, còn có”, ánh mắt của Duy An làm tôi nhớ lại cái đêm mà ba qua đời, “Giữ gìn Diệp Thị”
“Nhưng có thể dùng cách khác....”
“Nếu ban đầu, em dứt khoát bỏ đứa nhỏ này, chuyện sẽ không phức tạp như thế, huống chi, không phải em rất hận hắn sao.....” Duy An nói xong thì định rời đi.
“Anh.... Em.........”
“Chị Hân Ngôn, không xong!” Đinh Đang đột nhiên đẩy cửa vào.
“Chuyện gì vậy?”
“ Tiêu Tiêu đang ở bệnh viện!”
Vũ Minh:
Sáng sớm, thừa dịp Hân Ngôn còn chưa dậy, tôi liền dẫn Tiêu Tiêu đi chơi. Tôi biết làm vậy là hơi tàn nhẫn, nhưng tôi chỉ muốn tận lực tránh gặp mặt Hân Ngôn để không có những xung đột không cần thiết.
Tiêu Tiêu hiển nhiên là không vui tí nào, nhưng lại ngoan ngoãn không ồn ào gì hết, chỉ là trước khi ra cửa cứ lưu luyến nhìn cửa phòng Hân Ngôn.
Tuyết rơi cả đêm, đến sáng mới ngừng, ánh mặt trời chiếu vào lớp tuyết dầy làm lóa cả mắt.
Dù sao vẫn là trẻ con, mới vừa rồi còn ủ rũ không vui theo tôi ra xe, giờ Tiêu Tiêu đã hưng phấn nhìn cảnh tuyết bên ngoài xe, quên mất phiền não lúc nãy.
Vốn tính dẫn Tiêu Tiêu đến khu vui chơi, Hân Ngôn thích yên tĩnh, sẽ không dẫn Tiêu Tiêu đến khu vui chơi náo nhiệt chơi những trò cảm giác mạnh, nên những thứ này chỉ có thể để tôi đền bù.
Nhưng giờ thấy tuyết đọng dầy như vậy, tôi thay đổi ý định, dẫn Tiêu Tiêu đến một công viên khác.
Không ngoài dự đoán, chủ nhật, có rất nhiều bé khác tụ tập ở đây chơi đùa, tuyết thế này vừa đúng lúc để bọn chúng chơi ném tuyết.
Tiêu Tiêu lập tức nhập bọn, chơi không biết chán, không bao lâu người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, rất đáng yêu.
Ăn cơm trưa xong, vốn muốn cho Tiêu Tiêu nghỉ ngơi một lúc, nhưng Tiêu Tiêu không chịu ở yên, mặc tôi khuyên, cứ gia nhập cuộc chiến tiếp.
Chơi được khoảng 1 giờ, đột nhiên Tiêu Tiêu ôm bụng ngã trên mặt đất.
Tôi vội vàng ôm lấy Tiêu Tiêu đưa đi bệnh viện, gọi điện cho Minh giúp một tay.
May mắn không phải bệnh gì nguy hiểm, chỉ là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ nói chỉ cần phẫu thuật là ổn.
Lúc Tiêu Tiêu được đưa từ phòng giải phẫu ra phòng hồi sức, thì Hân Ngôn chạy đến, còn có Duy An, người vẫn luôn tự xưng là ‘anh’ của em đi theo.
Mặc dù vậy tôi không có thiện cảm mấy với người này, cảm giác người đàn ông này tiếp cận Hân Ngôn là có mưu đồ khác.
Bất quá mấy năm qua, hắn chăm sóc Hân Ngôn cũng không ít, hơn nữa hắn hiểu rõ quá khứ của Hân Ngôn, nếu thật sự Hân Ngôn có tình cảm với hắn, cũng là một lựa chọn không tồi.
“Tiêu Tiêu sao rồi? Hôm qua không phải còn khỏe mạnh sao, sao đột nhiên lại phải cấp cứu, giải phẫu sao rồi?” Hân Ngôn thấy tôi liền vọt tới, kích động kéo tay tôi hỏi dồn.
“Tiêu Tiêu....” Vốn định dùng thái độ lạnh lùng như cũ để trả lời em, nhưng khi thấy được đôi mắt đỏ bừng của em, và vẻ mặt lo lắng, không tự chủ mềm giọng nói, “Hân Ngôn, bình tĩnh nào, chỉ là phẫu thuật cắt ruột thừa, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.”
Nghe vậy, Hân Ngôn bình tĩnh lại, đi về phía phòng bệnh, “Tôi vào với Tiêu Tiêu.”
Tôi và Duy An theo sau, ở cửa phòng bệnh, chúng tôi chỉ nhìn nhau cười, coi như chào hỏi.
Vì chỉ gây tê cục bộ, nên giờ này Tiêu Tiêu vẫn tỉnh, thấy Hân Ngôn tới, lập tức hưng phấn, há miệng muốn nói, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ dùng khẩu hình kêu: “Mẹ.....”
Hân Ngôn lập tức chạy đến bên giường, “Tiêu Tiêu, con sao rồi? Đau không? Đang yên lành sao đột nhiên lại bệnh?”
Hồi sau, Tiêu Tiêu khàn khàn đứt quãng nói: “Mẹ...... Con không sa