
thưởng cho hắn một cái ánh mắt khiêu khích."Chẳng lẽ anh đã quên?"
Hắn không lại đáp lời, hắn nghiêm mặt buồn buồn hướng về con đường phía trước, sáu năm trước phát sinh chuyện, hắn làm sao có thể quên? Khi hắn cố gắng muốn cho người con gái mà hắn quý trọng nhất có một cuộc sống đầy đủ nhất, cô không những không muốn, còn lấy cái chết ra uy hiếp hắn , kiên trì muốn rời khỏi, cái loại đau đớn khi bị phản bội này(QQ: Phản bội gì do anh từ gánh lấy chứ ai), hắn nhớ rõ rành mạch, không có khả năng quên!
"BÀ ~~ ba cùng với mẹ đang cãi nhau sao?" Tiểu Vũ vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi.
"Không có, này không gọi cãi nhau, mà là ‘ câu thông ’." Ha hả, bọn họ như vậy mới có thể phát tiết ý nghĩ trong lòng a, tốt lắm tốt lắm ~~
Hạ Lâm thủy chung cau mày, Mikan rất lạnh tĩnh(lạnh lùng + yên tĩnh), rất lạnh tình( lạnh lùng trong chuyện tình cảm), thậm chí rất lạnh khốc, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn trợn to mắt, nhăn mi lại, như vậy một cái làm cho người ta đoán không ra tại sao nam nhân này, cư nhiên tức giận? Nhưng lại cùng vợ trước thảo luận đề tài nhàm chán như vậy?
Mikan đối vợ trước rốt cuộc là như thế nào? Hạ Lâm cảm thấy vô cùng bất an...
Mỹ Hoa cùng Minh Châu hai mặt nhìn nhau, hai người đều có cảm nhận giống nhau, Nhược Du giống như đang đùa một con báo đang ngủ say, ở trước mặt nó liều mình trêu đùa, nhăn mặt, thế nào cũng phải bức con báo quay đầu cắn cô một cái mới được. Coi hắn kia hòa bình, không tranh chấp không có gì xảy ra ,chuyện này thật sự rất kỳ quái...
Mà đương sự Lương Nhược Du cái gì cũng chưa nghĩ muốn, cô chính là cảm thấy rất bất mãn, nam nhân này xuất hiện làm rối loạn quỹ đạo cuộc sống của cô, bức cô buông tay tất cả ép mình về Đài Bắc bây giờ lại cùng cô chơi trò mắt to đấu mắt nhỏ . Vì Tiểu Vũ, quay về Đài Bắc đương nhiên OK, nhưng vừa nghĩ tới phải thời gian dài phải cùng hắn ở chung, cô đã cảm thấy vô cùng phiền muộn!
Chiếc xe mang mỗi người đang có một suy nghĩ xấu tiến vào đầm Thất Tinh, Lương Nhược Du đem xe đi đỗ, tắt máy xong , ánh mắt khiêu khích nhìn hắn."Kỹ thuật lái xe như thế nào?"
Hắn không lộ vẻ gì, chỉ nói câu: "Quay về tôi sẽ lái."
Kỳ Mại Khải xuống xe, Lương Nhược Du ngồi ở ghế lái sinh hờn dỗi. Từ hắn lái? Xe là của cô vì cái gì cô phải để hắn lái? ! Vương bát đản...
"Da da da! Kiểm tảng đá, kiểm tảng đá!"
Tiểu Vũ vui vẻ nhảy ra khỏi xe kêu to, bộ dáng khả ái làm cho mẹ nó cũng phải mở miệng cười, sinh cái gì hờn dỗi a, cô là tới bồi Tiểu Vũ, còn Nam nhân kia muốn thế nào thì tùy hắn!
Về phần bà bà của Tiểu Vũ... Bà đã an bày hết thảy mong muốn sẽ có kì tích xảy ra, lão nhân gia chưa nói gì thì cô gái trẻ tuổi kia, mới chút đã xuống xe, Hạ Lâm liền lôi kéo của Mikan của cô đi ngắm biển, giống như sợ bạn trai của cô sẽ bị doạt đi!
Bà của Tiểu Vũ trong bụng nổi giận, căm giận nói: "Ngắm cái gì mà ngắm, cô không biết cái này gọi là family time (thời gian dành cho gia đình)sao? Cô cũng không phải người nhà ta, cũng không biết điều mà tránh xa một chút, thật sự là không hiểu chuyện!"
Bà vốn có kế hoạch để Tiểu Vũ một tay nắm ba ba, một tay nắm tay mẹ, người một nhà vui vẻ ở Thất Tinh Đàm đón gió biển , nhàn nhã đi kiểm tảng đá, nhìn lại bức tranh cảnh gia đình ấm áp này thật đẹp a! Hai đứa là cha mẹ của đứa nhỏ, bà cũng không tín tại như vậy mà không khí lại không ấm áp, cha mẹ đứa nhỏ dù cáu kỉnh thế nào cũng phải cảm động!
Mỹ Hoa cùng Minh Châu luyến tiếc nhìn lão nhân gia sinh khí, ôm lấy tay của bà Tiểu Vũ bắt đầu làm nũng."Bà của Tiểu Vũ người nói chúng con là ngoại nhân ác? Hậu, thật đau lòng ~~ "
Minh Châu đi theo nói: "Đúng vậy, bà của Tiểu Vũ chúng ta không phải ngoại nhân ác, cùng nhau chúng ta là đại liên minh , Vương Kiến* giúp dân cũng có thể là bạn tốt ác!"
* Vương Kiến , tự Quang Đồ (光圖), gọi theo thụy hiệu là (Tiền) Thục Cao Tổ ((前)蜀高祖), là hoàng đế khai quốc của nước Tiền Thục thời Ngũ Đại Thập Quốc. Ban đầu, ông là một sĩ quan dưới quyền các tướng thái giám Dương Phục Quang và Điền Lệnh Tư của triều Đường, sau đó cát cứ khu vực này là Tứ Xuyên và Trùng Khánh, lập quốc sau khi triều Đường sụp đổ.
"Các con mới không phải ngoại nhân! Có thể làm cho nhà của tiểu vũ cười a a sao có thể là ngoại nhân ( người ngoài), các con nhìn Tiểu Vũ một cái na thời điểm nhìn thấy cái cô Hạ Lâm kia khuân mặt đáng yêu cũng không có tươi cười nha?" Bà trên mặt lộ vẻ cưng chìu sủng nịch tươi cười.
Tiểu Vũ vui vẻ cười ha ha, hắn còn nhỏ tuổi đâu hiểu thế nào là bạn trai, bạn gái, hắn chỉ biết là ba ba là ba ba, ma ma là ma ma, Hạ Lâm tỷ tỷ là bằng hữu của ba ba.
"Tiểu Vũ, Mỹ Hoa a di cùng con đi kiểm tảng đá được không?"
"Hảo!"
Lương Nhược Du trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhìn Mỹ Hoa cùng Minh Châu cùng đứa con ở phía trước vui cười kiểm tảng đá, cảm thấy thực vui mừng, bọn họ cùng cô kết làm bằng hữu, trải qua mấy năm nay, tuy rằng bọn họ tính cách khác biệt nhưng không vì vậy mà họ trở nên bất hòa mà kì thật càng ngày càng than hơn (đoạn này chém gió đấy tại nó khó hiểu quá hi hi^^), các cô là những người vui vẻ, cũng là những người mưu trí, rời