
, chỉ mong cô quay trở về bên anh một lần nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể khiến cho ngôi nhà vắng vẻ này ngập tràn tiếng cười, anh đã ước thời gian mau trôi qua thật nhanh, có thể nhanh nhanh đến ngày mai.
Mọi việc được được sắp xếp ổn thỏa, Giang Tử Lâm cố ý về nhà trước thời gian cho phép, anh cần nghỉ ngơi sớm một chút, gần đây anh ngủ không ngon, sắc mặt bây giờ hơi xấu, anh cũng không muốn gặp Tiểu Ngọc lại chỉ chăm chăm ăn đồ ăn thôi, đợi lát nữa về nhà ăn một bữa cơm, tắm, rồi ngủ.
Mở cửa nhà thì anh ngửi thấy trong không khí ngập tràn mùi thức ăn nóng hổi.
Thật là ngoài ý muốn, bình thường đầu bếp chỉ cần để đồ ăn lại đó, anh chỉ việc dùng lò vi sóng hâm nóng rồi ăn, làm sao hôm nay đã tám giờ tối mà trong không khí lại ngập tràn mùi thơm nóng hổi như vậy?
"Anh về rồi à?"
Thay dép xong, đi qua đóng lại khóa cửa, từ trong phòng khách truyền đến một lời hỏi thăm quan tâm anh.
Giang Tử Lâm cho rằng mình đang nằm mơ.
Anh đang hỏi tại sao lại có một người phụ nữ ngồi trên ghế sa lon ở nhà anh, gập đầu gối, tay cầm bấm điều khiển TV, cười với anh.
"Thế nào lại về trễ như vậy? Em cũng hâm nóng đồ ăn những hai lần." Coo để bấm điều khiển ti vi xuống bàn, rời ghế sa lon, đi tới bên cạnh anh, "Mau lại đây ăn đi. . . . . . Làm sao anh cũng gầy như thế hả?" Nói xong, xoay người đi về phía bàn ăn trong nhà bếp.
Tiểu Ngọc? Giang Tử Lâm khiếp sợ đến nổi bay mất hồn vía, nhìn Tiểu Ngọc cầm lấy cặp tài liệu trong tay anh, vẫn đứng im tại chỗ, không thể tin nổi đây là sự thật.
Nhưng, trời ạ. . . . . . Tiểu Ngọc rất gầy! Cô so với mấy miếng ván giặt đồ còn gầy hơn nữa, y như lời Hà Phồn Lượng nói với anh, cô căn bản không chỉ gầy một lượng nhỏ nhỏ, chính xác là sút vài ký.
Sau một khắc, xác định mình không sinh ảo giác, Giang Tử Lâm không nói hai lời liền xông lên trước, từ phía sau ôm chặt lấy bóng hình cô.
Anh cảm nhận được cơ thể đang ở giữa vòng tay của anh, thân thể yếu ớt kia mang mùi thơm quen thuộc lúc trước, thật sự là Tiểu Ngọc! Cô ấy thật sự đã trở lại!
Đột nhiên bị ôm chặt khiến Hà Phồn Ngọc hết hồn, cơ thể rộng lớn như đánh sâu vào trong lòng của cô.
Cô bỏ đi tự ái, nhắm mắt lại, vốn là còn suy nghĩ Tử Lâm có thể sẽ có phản ứng không tốt, cô cũng đã tập cho chính mình nhẫn nhịn nếu có xảy ra cãi nhau. . . . . . Nhưng sau khi anh bước vào cửa đã khao khát ôm cô trong lòng.
"Thật sự là em. . . . . ." Giang Tử Lâm không thể để cho cô lần nữa, "Anh rất nhớ em."
Lông mi Hà Phồn Ngọc khẽ động đậy, nước mắt không tự chủ chảy xuống, cô giơ tay lên ôm chặt lấy cánh tay chắc khỏe đang để ngang người mình, vuốt ve từng chút như không muốn xa rời nó lần nữa.
"Em cũng rất nhớ anh.” Cô không ngờ, mình lại thành thật nói ra lời trong đáy lòng mình.
Cô xoay người, đôi tay quấn chặt lấy cổ anh.
Giang Tử Lâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, người trong mộng từng đi mất đi giờ đây đã quay trở về bên anh, so với quá khứ anh càng thêm mê luyến khuên mặt này.
"Em chuyển về đây ở. . . . . . Không để ý chứ?" Cô dịu dàng, giọng nói pha lẫn chút nũng nịu.
"Sao có thể!" Anh dùng lực ôm lấy cô, "Đó là chuyện anh mong còn không được!"
Vậy sao lúc trước anh không gọi điện thoại cho cô, cô có thể sẽ chửi người ta đấy, nhưng chuyện xưa không quan trọng bằng bây giờ, cô không thể để lãng phí thời gian quý báu vào việc cãi nhau được nữa.
Thời gian của cô có hạn, phải quý trọng mỗi phút mỗi giây.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm được không? Em chờ đến đói bụng rồi." Cô rời khỏi ngực của hắn, muốn đi qua bên kia, nhưng Giang Tử Lâm cô chấp níu lấy tay cô không buông.
"Anh sợ buông em ra, sẽ không thấy tăm hơi em đâu." Cho đến lúc này anh vẫn chưa tin đó là sự thật, sợ khi buông cô ra, cô sẽ biến mất trước mặt anh.
Hà Phồn Ngọc ngoái đầu nhìn phía sau. Nhìn dáng vẻ Giang Tử Lâm, khiến cho cô vô cùng vui mừng, tất cả đúng như lời Tô Dư Oánh đã nói với cô, bọn họ là một đôi vợ chồng dại dột ly hôn, rõ ràng yêu thương lẫn nhau như vậy, lại kiên quyết đi làm cái chuyện như thế này để khiến hai người họ xa nhau.
Kết quả, chịu đựng sự cô đỡn lẫn nhớ nhung từng đêm, cần gì chứ?
Quay người lại, cô đứng trước ngực Giang Tử Lâm, giữ lấy mặt anh, nhón chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Vừa chạm tới hương thơm mềm mại cánh môi, giang tử lâm khó hơn nữa che giấu tâm tình kích động, hắn thật chặt ôm gì phồn ngọc, khát cắt thổ lộ hai tháng này tới nhớ nhung.
Nụ hôn này triền miên kịch liệt, khiến cho chân Hà Phồn Ngọc đứng không vững.
Hai chân mềm nhũn làm cho cô bám víu lấy bả vai của Giang Tử Lâm, một chút nữa thôi là cô bị hôn đến mức không thở nổi nữa được rồi.
" Tiểu Ngọc. . ." Anh thỏa mãn nhìn cô bị anh hôn đến gần xỉu, tựa lên cơ thể cô, lưu luyến tiếp tục hôn cô không ngừng.
"Cảm thấy là thật chưa hả?" Cô thở hổn hển, trêu ghẹo hỏi anh.
Giang Tử Lâm không lên tiếng, chỉ dùng cái ôm để thể hiện tình cảm của chính mình dành cho cô.
Nếu không phải sợ Hà Phồn Ngọc không thở nổi, chỉ sợ anh sẽ không bao giờ buống cô ra.
Thật vất vả mới đem anh ấy kéo qua bàn ăn cơm, cô nấu nguyên một bàn toàn món ăn anh thích, nhưng khi