
Ta nghĩ, ta nhất định là ngủ mơ rồi.
Nếu không , ta hẳn là đang
làm tổ ở một góc của võ quán, trong lòng ôm dụng cụ vệ sinh ,
đầu từng chút từng chút ngủ gà ngủ gật, mà không phải là một mình
cô độc đứng ở chỗ này.
Phía trước là nước sông mênh mông vô bờ cuồn cuộn, phía sau là núi đồi nối nhau liên miên không ngớt, trừ ta ,
không có nửa điểm bóng người. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy sóng nước
nhộn nhạo, trong tầm nhìn tất cả đều thê lương.
Ta cúi đầu nhìn thân
thể của mình, một thân áo bào cổ quái màu xám nhìn không ra nhan
sắc , dùng nước sông làm gương soi mặt, lọt vào trong tầm mắt là một
đầu tóc rối loạn như tổ chim . Tuy rằng quần áo có chút không thích hợp, mặt lại không thay đổi, vì thế ta ý thức được ta tới nơi này hẳn
là xuyên không .
Xuyên không thì thôi , nhưng trên người không tiền
không vật, cũng không có ai để có thể hỏi chuyện, làm cho người ta
đau đầu thật. Bất quá cái gọi là sơn đến cỏ xa tiền tất có lộ ( câu này mình tạm thời không dịch được ai biết chỉ mình bổ sung nhé ), đang trong lúc lo lắng , trên núi đột nhiên nhảy ra vài tên sơn tặc
hung thần ác sát , giương Cửu Long đại đao hướng ta đánh tới.
Tới
tốt lắm, tuyệt! Bổn cô nương ta thích nhất chính là bị đánh cướp,
kiếm khoản thu nhập thêm thôi, sao lại không được? —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta đánh thắng .
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau,
ta một thân quần áo thư sinh thanh y sa mỏng, tay cầm một hầu bao cực
lớn, bước qua một đường hoành thất thụ bát bại tướng , hướng bến đò bờ sông đi đến.
Bọn sơn tặc này tuy rằng bộ dạng cao lớn khôi ngô, lại chỉ biết dựa vào người đông thế mạnh, không có bản lãnh thật sự,
kết quả không đả thương ta không nói, ngược lại bị ta cướp không còn
gì.
Bọn sơn tặc này thật ra không có đồ gì đáng giá , tựa hồ
trước khi gặp ta bọn họ còn cướp một tên thư sinh, ngân lượng và
đồ vật có giá trị còn chưa chuyển lên núi , bị ta trực tiếp cướp
hết, thu hoạch rất khá a. Yrong hầu bao không hề thiếu hoàng kim, còn có một tờ giấy văn thư chỉ đường, mặt trên là ” Thái Nguyên Diệp
Hoa Đường “, còn có lá thư giới thiệu, địa điểm chính là thư viện
Ni Sơn Hàng Châu ( học viện) .
Nghe vài tên sơn tặc nói, thư sinh
này bị đánh trọng thương, thư đồng vội vội vàng vàng khiêng hắn hồi
Thái Nguyên , ta cũng đang định mượn thân phận hắn dùng trước. Chính
là không biết chỗ này, cũng không biết làm thế nào trở về, lại nói ta ngày thường ở võ quán làm công việc lặt vặt, mặc dù không có thân
nhân, nhưng đại ca chủ võ quán xưa nay đối ta rất tốt , ta cũng
quen bình thản hàng ngày, huống hồ mỗi ngày ở võ quán có thể tùy tiện
đánh nhau, nơi khác thì không có đãi ngộ như vậy.
Bất quá, này cũng là chuyện không có biện pháp . Trời sinh voi sinh cỏ, nhớ ngày đó cha
mẹ bất ngờ qua đời, cảnh nhà sa sút nghèo rớt mồng tơi cũng chưa có
đem ta đánh ngã, mặc kệ ra sao, sống sót mới là quan trọng .
Ra
hết đường núi , đó là đường thủy , bến đò không thiếu thuyền bỏ neo. Ta sờ sờ trong hầu bao còn có rất nhiều đĩnh vàng óng vàng, liền đi đến bến đò cùng thuyền phu bắt chuyện, biết được thuyền là tạm thời bỏ
neo ở bên bờ , bọn họ muốn hướng Hàng Châu đi .
Hàng Châu? Này vừa
khéo , ta một thân trang phục thư sinh đáng thương nguyên bản muốn
đi chính là Hàng Châu. Ta do dự một chút, thử đi về phía thuyền phu hỏi
thăm nói: ” Xin hỏi vị đại ca này, không biết Ni Sơn thư viện ở Hàng
Châu là nơi nào?”
“Ni sơn thư viện? Nguyên lai vị huynh đài này
cũng là muốn đi Ni Sơn thư viện.” Phía sau một giọng nói thanh nam tử
vang lên, ngay sau đó liền có hai vị công tử tuổi trẻ vén rèm mà ra,
một vị thân hình cao lớn, tuấn tú thật thà, một vị khác so với ngưởi kia tương đối bé bỏng, linh khí bức người. Trong đó vị tương đối cao
lớn nam tử tiến lên từng bước, hướng ta nói:
“Chúng ta cũng là muốn
đi Ni Sơn thư viện đọc sách, thật sự là quá khéo , không nghĩ tới tại
nơi hẻo lánh này lại hội ngộ đến cùng trường.” Hắn nói xong hướng ta
toàn thân đánh giá một chút, thoáng có chút kinh ngạc.
“Huynh đài đi học viện, một mình đến sao? Thư đồng của ngươi thế nào…”
“Lương công tử!” Vị nam tử thiếu niên thanh tú bên người đột nhiên thân thủ túm một chút vạt áo hắn , nháy mắt ý bảo hắn không cần nói thêm gì
nữa, cũng hướng ta chắp tay xin lỗi nói: “Vị bằng hữu này của ta không nói nữa , còn thỉnh công tử xin đừng trách.”
” Không có gì.” Ta
liếc mắt một cái những rương hành lý trong khoang thuyền , lại nhìn
bản thân chỉ có chút vàng cùng quần áo tắm rửa trong hầu bao, thoáng
có chút xấu hổ. Đang định nói cho bọn họ chính là tùy tiện hỏi mà thôi
chứ không phải muốn đến cái thư viện kia, thuyền phu đã vội vã khai
thuyền, lớn tiếng hỏi ta muốn đi hay không , ta cũng không muốn một
mình ở lại nơi chim không đẻ trứng này, liền thanh toán thuyền phí,
đáp lên thuyền đi Hàng Châu trước.
Trong khoang thuyền còn có không ít hành khách,