
gia tộc tri thức ) đệ tử mới có thể đi vào thư
viện Quốc học, ta làm thân phận này tự nhiên cũng nên là sĩ tộc,
không có đạo lý ngay cả chữ cũng không biết viết. Thư viện Ni Sơn
mỗi ba năm mới chiêu sinh một lần, tên bị ta giả mạo thân phận học sinh
nếu ngày hôm qua không có tới, về sau hẳn là không có cơ hội lại đến
thư viện, nên tạm thời không lo thân phận bị phát hiện . Nhưng ta
cũng không thể đắc ý như vậy, muốn thời khắc cảnh giác mới được.
Kỳ thực ta cũng thật sự rất muốn đi đá cầu a, nhưng là, nhưng là… Vẫn là quên đi, trước luyện chữ vậy.
Ngày hôm sau, ta liền tự lấy ra một ấm trà khác, để riêng ra với Mã
Văn Tài. So với vị công tử trong nhà thái thú phú quý , dụng cụ
hằng ngày của ta thật sự thiếu đến đáng thương, khiến tên thư đồng
hồi tộc ( một bộ tộc ) ụch ịt của Mã Văn Tài vào nhà đều phải
cười nhạo ta một phen. Ngay từ đầu ta còn nỗ lực nhẫn xuống, sau lại
bị hắn bắt gặp được ta luyện chữ, cười ta viết chữ còn không bằng cẩu dùng móng vuốt vẽ ra , ta tức giận đến nổi trận lôi đình, thật sự nhịn không được, một cước đạp hắn nằm sấp xuống.
Bởi vì chỉ muốn dọa hắn, ta không dụng nhiều khí lực, ai ngờ tên thư đồng kia có thể
là cảm thấy đã bị vũ nhục, bụm mặt từ trên đất đứng lên, hầm hầm đối ta nói: “Ngươi dám đá ta, ngươi chờ, ta đi nói cho công tử nhà ta !” Nói
xong liền vội vã chạy.
Ta còn tưởng rằng hắn sẽ hướng lại đây
đánh với ta một trận, không nghĩ tới hắn lại vô dụng như vậy , không khỏi thở dài thu hồi giấy bút, nằm ở trên ghế dài một bên nghỉ tạm,
một bên chờ Mã Văn Tài trở về xả giận cho thư đồng hắn. Kết quả đợi
một hồi lâu, Mã Văn Tài cũng không trở về, ta chờ đến nóng lòng, chợt
thấy cách đó không xa trong tủ quầy lộ ra một góc màu đen, không phải
vật gì khác, chính là hộp điểm tâm hôm qua của Mã Văn Tài.
Kỳ quái, ta nhớ được, cái này rõ ràng là đặt ở trong rương , làm sao có thể…
“Diệp Hoa Đường, ngươi đứng ở bên giường ta làm cái gì?”
Tiếng bước chân ở cửa vang lên, ta nhanh chóng đem ánh mắt từ trên hộp di trở về, quay đầu nhìn hắn. Mã đại gia một thân đồng phục màu lam, cằm ngẩng cao , đối ta không thèm để ý, mang theo một cỗ gió lạnh xẹt qua bên người ta. Hắn thản nhiên buông sách vở, tháo mũ, châm một chén
trà cho mình uống xong, sau đó ngồi bên cạnh bàn, mở ra giấy Tuyên
Thành, cầm bút thấm đẫm mực đen, bắt đầu viết chữ . Động tác mây bay
nước chảy lưu loát sinh động, tùy ý tiêu sái, phảng phất như không có
chú ý tới bên cạnh còn có người không nháy mắt theo dõi hắn!
Ta
nhìn hắn, vốn là đang chờ hắn thay thư đồng hướng ta nổi bão, kết quả
vừa thấy đến chữ hắn viết, liền bất tri bất giác nhập thần, cẩn thận
quan sát tư thế hắn cầm bút và hạ bút . Không thể không nói, Mã Văn
Tài viết chữ, nét chữ mạnh mẽ hữu lực, ngông nghênh boong boong, bộc
lộ tài năng tựa như người của hắn, nhưng ta cảm thấy loại nét chữ này không thích hợp với ta, ta không thích bút pháp kiên cường như vậy,
nếu có thể nhu hòa một ít, rõ ràng một ít thì tốt rồi…
Mãi cho
đến hắn viết xong thu văn án, ta mới phản ứng mình không nên đứng ở chỗ này, đang muốn xoay người tránh ra, Mã Văn Tài đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm cùng ta .
“Nói đi, chuyện gì? Nhìn ngươi ở
trong này đã nửa ngày, chẳng lẽ là có việc cầu ta?” Mã Văn Tài đem bút
nghiên đưa cho thư đồng Mã Thống đứng ở một bên, hơi hơi nghiêng đầu
nhìn ta. Ta cũng trừng mắt to nhìn hắn, trong đầu một mảnh tương hồ
(hồ dán đậm đặc).
Ngạch, cái kia… Ta lại đây là vì cái gì ? Ân, là vì… Vì…
Ta cong cong đầu, lại chống cằm suy nghĩ vài giây, lúc này Mã Văn Tài
cũng không nói , chính là bất động thanh sắc nhìn ta, thẳng đến ta rốt
cục nhớ tới ý đồ đến, dồn sức nhảy về phía sau từng bước, mới thản nhiên bưng lên chén trà trong tay nhấp một ngụm, mím môi nói: “Diệp
Hoa Đường, ngươi rốt cuộc chuyện gì?”
“Mã Văn Tài, ngươi nếu
muốn đánh nhau , thì trực tiếp phóng ngựa lại đây!” Ta cảnh giác nhìn
hắn, đồng thời chuẩn bị xong tư thế. Ở võ quán nhiều năm như vậy đã hun đúc không ít, ta cũng coi như có chút hiểu biết với những người khác nhau. Ta khí lực không lớn, bình thường đánh nhau đều là dùng
cách kỹ thuật, công phu chân cẳng, chuyên đá hạ bàn, gặp được không
khả năng liền đánh, gặp phải lợi hại thì bỏ chạy.
Trong thư
viện Ni Sơn phần lớn là học sinh chất phác , không có năng lực gì, tựa như cái loại Vương Lam Điền ta hoàn toàn có thể tùy tiện khi dễ,
nhưng là Mã Văn Tài thì không được, hắn khí lực lớn, võ nghệ cao
cường, cùng hắn đánh, ta phần thắng chỉ có 5 phần, bởi vậy dưới tình
hình chung ta không muốn cùng hắn khởi xung đột. Chính là nếu hắn nhất
định phải nhằm vào ta, ta cũng sẽ không lùi bước !
“Đánh với ngươi ?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Thế nào? Ngươi nghĩ đánh với ta một hồi, sau đó làm lão đại viện này?”
Ai có hứng thú với cái vị trí kia! Ta quả thực dở khóc dở cười, dứt
khoát nói thẳng: “Ngươi không phải vì ta đánh thư đồ