
nhiều, tiếp tục khẩn
thiết nói: “Không ạ, là vì Văn Tài huynh đang đuổi đến đây…”
“Văn Tài!” Mã thái thú lập tức trợn mắt nhìn, cả kinh đi vòng vòng tại chỗ, hoảng loạn nói, “Sao nó lại đến đây?”
Xem ra Mã Văn Tài còn không biết chuyện cha hắn đi tìm bạn bè ở lầu Chẩm Hà nha.
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng một nữ tử nhu nhược cũng từ trên giường vang
lên: “Sao Mã đại nhân lại hốt hoảng như vậy, Văn Tài là ai?”
“Văn
Tài, Văn Tài là con trai ta!” Mã thái thú gấp đến đầu đầy mồ hôi, nắm
lấy áo ngoài khoác tạm lên người, lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy ta
đang trốn sau bức bình phong, tựa hồ cảm thấy có chút quen mắt, nên định tiến lại xem. Hỏng bét, lần này nếu bị Mã thái thú phát hiện ra, đời ta coi như xong rồi!
Ta không dám làm ra động tác quá lộ liễu, chỉ không ngừng dùng ánh mắt ám
chỉ cho Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá cũng nhìn ra tình huống không ổn, vội vàng tiến lên trước, dùng thân thể chắn trước mặt ta, làm bộ không có
nhìn ra Mã thái thú là muốn lại gần để xác định ta và Chúc Anh Đài có
phải người quen hay không, mà một mực nghĩ rằng hắn đang định ra cửa
chạy trốn, trong miệng không ngừng nói với Mã thái thú: “Không được,
không được. Chạy đường này sẽ gặp Văn Tài huynh mất!”
“Vậy phải làm
sao bây giờ?” Nhắc đến Mã Văn Tài, Mã thái thú đầu óc liền không còn
minh mẫn. Lương Sơn Bá chạy ra phía trước mở cửa sổ: “Thái thú đại nhân, đi bên này, như vậy sẽ an toàn.”
Ngay sau đó, chỉ thấy Mã thái thú
xưa nay luôn nghiêm túc oai phong, nay lại một tay ôm quần áo, vội vàng
nhảy từ cửa sổ ra vườn hoa bên ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất đã vội
vàng trốn. Lúc này, Lương Sơn Bá cũng vội vàng nói với chúng ta: “Anh
Đài, A Đường, chúng ta mau đi thôi. Nếu để bọn họ bắt được thì sẽ phiền
phức đấy.”
“Mau.” Ta gật gật đầu, vừa định cũng nhảy qua cửa sổ, đã
thấy Chúc Anh Đài đứng bên cạnh như là nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm,
kinh ngạc đứng bất động tại chỗ. Lương Sơn Bá cũng phát hiện ra nàng
không ổn, định đưa tay kéo nàng đi. Không ngờ Chúc Anh Đài lại giãy khỏi tay hắn, bước đến bên giường.
Ta và Lương Sơn Bá đều sửng sốt, đã
thấy cô nương đang nằm trên giường, cả người chỉ mặc mỗi một cái áo ngủ, vội vàng giơ tay che mặt, không muốn để Chúc Anh Đài nhìn thấy dung mạo của nàng. Chúc Anh Đài lại vội vàng kéo tay nàng ra, trong miệng kinh
ngạc kêu lên:
“Ngọc tỷ tỷ…”
Cái tên này có chút quen thuộc. Ta đột nhiên hoảng sợ, nhìn chăm chú, lại phát hiện cô nương kia không phải
người lạ, mà chính là đầu bài của Chẩm Hà lầu, người đã xướng khúc lần
trước khi ta và ca ca đến, Ngọc Vô Hà!
Thế nào, chẳng lẽ nàng và Chúc Anh Đài, là người quen cũ?
Chỉ thấy Ngọc Vô Hà lúc này vội vàng xoay người lại, thấp giọng nói: “Ta,
không phải ta, ta không biết ngươi.” Chúc Anh Đài lại nhảy lên giường,
cầm chặt cổ tay nàng, kinh ngạc nói: “Đúng là tỷ tỷ, đúng là tỷ tỷ rồi!”
Lương Sơn Bá cũng ngây ra, hỏi luôn một câu mà ta cũng muốn biết: “Hai người quen biết nhau à?”
Chúc Anh Đài liếc mắt nhìn Lương Sơn Bá một cái, không đáp lại, chỉ nói với Ngọc Vô Hà: “Vì sao ngươi lại ở đây? Vì sao!”
“Ta…” Ngọc Vô Hà cúi đầu, do dự không nói, hình như là có điều khó nói. Trong lòng ta sốt ruột, nhưng mà mắt thấy hai người Chúc Anh Đài và Ngọc Vô
Hà khẳng định là có quen biết, cũng không tiện mở miệng xen vào, chỉ
không ngừng lặng lẽ dậm chân tại chỗ. Lúc này lại chợt nghe ở bên ngoài
có thanh âm vang lên:
“Ai ai, đây là khuê phòng của Ngọc cô nương, công tử không được lên!”
“Bà tránh ra, nghe thấy gì không, còn tiếp tục cản đường thì bản công tử sẽ đánh chết ngươi!”
Thanh âm này tất nhiên không thể lẫn với người khác, chính là Mã Văn Tài Mã đại gia đã đuổi đến tận cửa rồi.
“Xem ra lần này chúng ta chạy không thoát rồi, đành phải liều mạng thôi.”
Lương Sơn Bá thở dài, đưa tay kéo Chúc Anh Đài, ta lại lắc đầu, ngăn
động tác của hắn, nói: “Ta đi ra ngoài, các người thừa lúc này chạy mau, có việc gì để về trường hẵng nói.”
“Nhưng mà ngươi hiện tại đang
giả…” Lương Sơn Bá có chút do dự, ta lắc đầu, “Các ngươi yên tâm, nếu là Mã Văn Tài ở bên ngoài, ta tự nhiên có cách nói chuyện với hắn. Nếu
Trần phu tử cũng tới, vậy thì chỉ có thể trách số ta xui xẻo. Tâm Liên
cô nương là ân nhân của ta, ta cho dù thế nào cũng phải cứu nàng, không
ngờ lại liên lụy các ngươi. Mau trốn đi!”
Bên ngoài thanh âm càng
ngày càng to, tựa hồ là Mã Văn Tài và mấy bảo tiêu của lầu đã xảy ra
xung đột, nghe tiếng quyền cước, Mã đại gia hoàn toàn chiếm thế thượng
phong, xem ra sốt cũng đã hạ. Ta không nói hai lời, đẩy Lương Sơn Bá và
Chúc Anh Đài ra chỗ cửa sổ, định bảo họ nhảy đi. Lúc này, không ngờ Ngọc Vô Hà lại đưa tay túm tay áo của Chúc Anh Đài, nói:
“Mấy người cứ trốn ở đây một lát. Hãy trốn lên giường của ta đi.”
Lúc này, Chúc Anh Đài lại lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, coi như không nhìn thấy Ngọc Vô Hà.
Ngọc Vô Hà nhìn rất thương tâm, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tin ta một lần nữa, được không? Dù sao cũng là vì vị cô nương này.” Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn về phía ta, lại sửng sốt, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi, ngươi