
Ta cùng Mã Văn Tài
tính cách đều là vội vàng xao động , có lẽ nàng là đúng , nhưng ta
chính là khó chịu khó chịu khó chịu a!
Đụng đến vàng của ta chỉ có chết !
Ở trên núi đi trong chốc lát, Chúc Anh Đài có chút đau chân , liền đưa
ra ý muốn nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng vừa rồi xảy ra xung đột, nhìn ra được Mã Văn Tài đối Chúc Anh Đài vẫn có chút tính nhẫn nại , nàng vừa nói mệt, liền tìm ngay một tảng đá xanh trong đám cây , nhường
Chúc Anh Đài ngồi nghỉ ngơi, cũng thuận miệng hỏi một câu ta có mệt
không. Thân thể này của ta thể chất kỳ thực chẳng phải tốt gì, giờ
phút này cũng có chút thở hổn hển, nhưng ta không muốn ngồi cùng Chúc
Anh Đài , liền lắc đầu cự tuyệt, cách bọn họ rất xa, tự mình dựa vào
thân cây nghỉ tạm.
Bên kia Chúc Anh Đài cùng Mã Văn Tài tán gẫu
cho qua ngày . Hừ, hiện tại bắt đầu cấu kết với nhau sao? Cũng không sợ về sau bị Mã phủ cướp đi làm tân nương tử, cuối cùng chỉ có thể
cùng Sơn Bá huynh của ngươi mộ trung gặp nhau. Ta không hiểu sao cảm
thấy trong lòng có điểm khó chịu, lại cảm thấy tâm trạng bản thân không quá thích hợp, liền đem mặt quay qua nhìn chằm chằm mây trôi trên trời , lỗ tai lại nhịn không được lặng lẽ nghe bọn họ ở bên kia nói cái gì
đó.
“Chân đau quá .” Chúc Anh Đài tựa hồ đang xoa chân mình,
đồng thời oán giận nói, “Nếu ngựa của chúng ta không bị trộm đi thì
tốt rồi.”
Còn không biết xấu hổ . Ta nâng cằm đối trời trợn
trừng mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ. Bên kia Chúc
Anh Đài nhìn không thấy biểu tình của ta, còn đang tiếp tục cùng Mã
Văn Tài nói chuyện.
“Con ngựa kia từ nhỏ luôn luôn đi theo ngươi, hiện tại bị trộm , ngươi nhất định luyến tiếc ha?”
“Ừ.” Mã Văn Tài lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo thương cảm, “Nó là con ngựa ta thích cưỡi nhất.”
=.= vì thế nói, hai người này bất tri bất giác ở thời điểm ta không biết
chuyện đã đi sâu vào câu chuyện rồi sao… Ta cho tới bây giờ không
biết con ngựa kia là cùng Mã Văn Tài lớn lên , xem ra ta lần này xuất
môn là sai , thật có khả năng vô hình trung quấy rầy đến việc tăng
tiến tình cảm của bọn họ .
Lúc này không biết sao, chợt nghe Chúc Anh Đài hét to một tiếng: “A, ở đàng kia! Văn Tài huynh ngươi xem, ngựa của ngươi ở đàng kia!”
Ta vừa nghe lời ấy, không thề
không dấy lên hy vọng này có thể không xảy ra, vội vàng quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy phía giữa đám cây cối phía trước mơ hồ có bóng
dáng một con ngựa , Chúc Anh Đài đã đứng dậy hưng phấn mà đuổi qua. Ta
lo lắng bọn đạo tặc có khả năng cũng ở bên kia, sợ nàng đả thảo kinh
xà, còn chưa kịp lên tiếng gọi lại, Mã Văn Tài bên cạnh đã nhanh chóng
lấy cung tiễn sau lưng , hướng về con ngựa kia bắn nhanh mà đi!
“Ngươi làm gì!” Ta sắc mặt đại biến, nhưng giờ phút này ngăn trở dĩ nhiên
không còn kịp rồi, chỉ nghe một tiếng gào thét, tên xuyên thấu cổ ngựa, con ngựa kia giãy giụa tê kêu vài cái, bùm một tiếng ngã xuống trên
đất, Chúc Anh Đài đang tiến tới thân thể nhất thời cứng lại . Nàng ngơ ngác đi đến xác ngựa , ngồi xổm xuống nhìn nó, vuốt ve nó, phảng phất
không thể tin tưởng nó đã bị chủ nhân giết chết . Ta cũng không có thời gian vì một con ngựa bi xuân mẫn thu, vội vàng quan sát tung tích
đạo tặc chung quanh, lại cái gì cũng không có phát hiện. Xem ra con
ngựa này là bởi vì hai tên tặc nhân không thể cưỡi , vì sợ chúng ta
cưỡi ngựa truy tung bọn họ nên phóng chạy .
Nói cách khác, hy
vọng truy hồi vàng lại thất bại . Ta thở dài, đi trở về bên cạnh Chúc
Anh Đài , mà vị đại tiểu thư kia chính là ngồi xổm bên cạnh mã thi, vỗ về lông trên người nó , trên mặt tràn đầy bi phẫn cùng thống khổ.
“Vì sao? Vì sao lại như vậy? Nó không phải là ngựa ngươi thương yêu nhất sao?” Chúc Anh Đài đau lòng vuốt lên miệng vết thương, đối Mã Văn Tài
kêu lên, “Ngươi nhìn nó lớn lên, cùng nó trèo non lội suối, ngươi vì
sao lại giết nó!”
Lời này nói thật đúng . Từ nhỏ nuôi lớn ,
thật vất vả tìm trở về , nói giết liền giết, cũng chỉ quý gia công
tử trong nhà có tiền không chỗ xài mới làm được loại chuyện này. Mua một con ngựa cũng tốn không ít vàng !
Mã Văn Tài chậm rãi đi
tới, trong tay còn cầm trường cung sát hại trung mã . Đối mặt chất
vấn của Chúc Anh Đài , hắn hừ lạnh một tiếng nói:
“Bởi vì nó
trung tâm hữu dụng, cho nên ta mới có thể đau nó. Không nghĩ tới một tên đạo tặc lái cưỡi nó mà đi, loại súc sinh này đáng chết! Không có gì
đáng tiếc .” Hắn nói xong lời này, quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái,
môi mỏng mín lại, nghĩ phải rời khỏi. Ta chạy nhanh cầm tay áo hắn , lên tiếng kêu : “Văn Tài huynh, chờ một chút!”
Mã Văn Tài hơi
ngừng lại, nhìn về phía ta trong ánh mắt có hơn một tia khác
thường.”Diệp Hoa Đường, ” đôi mắt ưng hắn híp lại, thanh âm hơi cao ,
“Thế nào, ngươi cũng muốn giống Chúc Anh Đài đến chỉ trích ta sao?”
“À không.” Ta nhức đầu, kia cũng không phải ngựa của ta, ta chỉ trích
ngươi làm cái gì? Đừng nói giết nó, chẻ ra tám khúc ta cũng không
quản. Bất quá…”Văn T