
im lặng.
- Cũng ko phải, ta ko thuộc về nơi nào cả. Hắn nhàn nhạt trả lời, phải, hắn ko phải người Tinh Linh Giới, cả đời ko phải, nơi đó đã vứt bỏ hắn, ko hề cho hắn một thân phận, hắn ko phải.
- À….Nam tử bất động à lên m ột tiếng ngoài suy nghĩ của hắn:”Vậy vì sao ngươi đến Dục Hỏa Quốc?”
- Ta muốn đi tìm người mạnh nhất thế gian?
- Vì sao?
- Vì ta muốn ở bên cạnh hắn, để trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn mình mạnh mẽ, có thể hơn người đó, ngang bằng người đó, hoặc thua kém người đó, nhưng sau người đó sẽ mạnh hơn hết thảy những người khác.
- Vậy thì vì sao lại đến đây?
- Vì nghe nói Ma Vương Cổ Thính Phong là người mạnh nhất thế gian.
Nam tử xa lạ nhếch khóe môi, nhìn hắn tràn đầy vẻ hứng thú: “Tìm được chưa?”
- Chưa, nghe nói hành t ung bất định, cũng ít ở lại Huyết Thành, tuấn nhan cũng chưa từng lộ diện…
- Vậy làm sao mà tìm hắn đây, ngươi nói xem?
- Không biết, cứ đi ắt có lẽ sẽ gặp!
Tiếng cười thanh thúy vang lên trên thảo nguyên mênh mông, hắn ko chút khó chịu, cười nhạo à, hắn đã sớm nếm qua, chả là gì, có lẽ thấy mình hơi thất thố, nam tử xa lạ họ nhẹ vài cái: “Ta nghĩ là ngươi sẽ tìm được…”
Hắn im lặng, ko nói tiếp, đứng dậy đi vào lều.
Từ sau hôm đó, bên cạnh hắn c ó thêm bạn đồng hành ko tự nguyên, phải, là hắn ko tự nguyện muốn nam tử này đi chung, nhưng hắn như âm hồn bất tán, cứ mãi theo sau, đã có lần hắn hỏi gắt: “Ngươi tính đi đâu, sao lại theo ta?” đổi lại chỉ là một lời nói bâng quơ: “Ta đang hoàn thành cuộc hành trình của mình, ngẫu nhiên trùng hợp với ngươi, ko được sao”.
Đêm khuya, nam tử xa lạ cũng ko tự giác yên vị, lúc nào cũng quấn lấy hắn ngắm trăng, uống rượu, kể lể những chuyện mà hắn mắt thấy tai nghe trên đường. Có những chuyện hay, c ó những chuyện vui, có những phần vô vị chết được, vậy mà hắn kể say sưa, cười khà khà lôi lôi kéo kéo.
Định kỳ, trăng tròn đã đến, nhưng ko phải một đêm trăng thường, mặt trăng xanh nhè nhạt nhuộm một màu đỏ, nhấp nhô theo con đường gập ghềnh.
Lưng hắn bỏng rát, những tiếng khực khực, âm ỉ bên lưng như muốn trào ra. Trên con lạc đà già cỗi, hắn cong lưng, cố gắng tìm một nơi nghỉ ngơi qua hết đêm nay.
Nam tử xa lạ cũng nhìn thấy, tuy nhiên vẫn là bộ dáng bất động, ko, chỉ thúc n gựa đi nhanh hơn.
Nhà trọ nằm rìa Huyết Thành Dục Hỏa Quốc…
- Khách quan ghé chân, cần tiểu nhân phục vụ gì cứ nói.
- 1 phòng
- Không, 2 phòng riêng biệt. Hắn cắn răng, buông ra từng tiếng, rồi bước nhanh lên lầu
- Lấy 1 phòng thôi… Sau lưng vang lên tiếng nói trầm thấp của bạn đồng hành.
Vừa bước vào, hắn ngã lên giường nêm, ôm lấy đầu vai nắn bóp mạnh mẽ nhằm giảm cơn khó chịu.
Nam tử xa lạ bước vào, thu hết vào mắt, điềm tĩnh đến bàn, rót một chung trà nóng, đưa đến bên giường.
- Đi ra ngoài mau, ta nói là hai phòng, ngươi có nghe rõ ko? Hắn cau mày, quát khẽ.
Nam tử có đôi mắt đỏ vẫn bất động ngồi mép giường nhìn hắn. Cơn giận thự c sự bùng nổ, hắn hét lên: “Cút, cút mau…!”
Đôi tay trắng nhợt gầy gầy vươn tới, vuốt lên đầu vai hắn, giọng n ói nhẹ như gió: ”Đau lắm à?”
- Đừng đụng vào ta, cút ngay, ra ngoài nhanh đi…! Đôi mắt hắn long lên giận dữ, cánh tay giơ lên gạt ra.
Nhưng cánh tay nam tử lại như gọng kìm, rắn chắc, mạnh mẽ, giữ nguyên tại vị trí cũ, mảy may ko nhúc nhích: “Đau thì hãy kêu lên, cần chi phải khổ sở chịu đựng!”
Hắn im lặng, quay mặt vào tường, nằm xuống, chờ đợi cơn đau đớn nhất sẽ đến ngay trong đêm.
Mặt trăng lên cao đỉnh điểm, rải ra một ánh sáng đỏ dịu nhẹ, người người đã yên giấc.
“Ư…!”
Tiếng rên k hẽ khẽ bật thốt trong đêm, bóng người chật vật, co người lại hết sức có thể. Trong phòng i m lặng như tờ, ko có ai khác.
“Bục..bục”, lớp áo sờn cũ bên ngoài như bị kéo ra,vang tên tiếng chỉ đứt, hắn oằn mình dữ dội, chết t iệt, lâu lắm rồi hắn mới ko chịu đau đớn như thế này. Lưng hắn bỏng rát, một thứ gì nó gồ lên như muốn chui ra ngoài.
“A…..”
Một chiếc lông vũ đen rơi từ không trung nhẹ nhàng bay vòng, rồi đáp xuống dưới chân của một nam tử có đôi mắt màu đỏ tươi ma mị.
Hắn ngước mắt nhìn lên, đúng là người đồng hành với hắn suốt những ngày vừa rồi, trên tay là một bầu nước. hắn run rẩy, chống cự, cười lạnh nhìn qua người mới bước vào: “Sao, kinh tởm ko?”
Hắn hoàn toàn bại lộ trong không khí, y phục trên người tả tơi, nửa thân trên trần như nhộng, trên lưng là một nửa đôi cánh đen tuyền giương thẳng như muốn bay lên, những sợi lông vũ huyền bí ấy vẫn còn rơi lả tả, phủ một lớp màu tối tăm trên giường.
- Đẹp, đẹp lắm..! Tiếng nói khàn khàn trầm đục vang lên, bàn tay mát lạnh vuốt ve nửa cánh đen huyền, bóng đen áp chế trên đỉnh đầu, như ngắm nghía, như bảo vệ, lại như muốn chiếm hữu.
Hắn giật mình, ngầng đầu, đôi mắt đen giờ này chuyển thành một màu vàng kim chói mắt, đấu hiệu rõ nhất biểu hiện cho thân phận cùng cực của mình: “Đẹp sao?”
Nam tử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau ko?” rồi áp môi xuống, liếm láp vết nứt đỏ rát hiện hữu trên lưng hắn.
Một luồng điện giựt nhẹ trong cơ thể hắn, ấm áp, nóng bỏng, làm hắn rụt về nhưng cánh t ay rắn chắc t rên vai dùng chút ít lực, đã giữ yên hắn nguyê