Polaroid
Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326542

Bình chọn: 7.5.00/10/654 lượt.

tối lại, cũng không nói thêm gì mà chỉ khách sáo mấy lời cùng Uông Uyên rồi cùng nhau vào trong.

Thu Địch Phỉ thu hồi tâm trạng, cũng cùng Uông Tử Lâm đi vào theo.

Từ đầu tới cuối Uông Tử Lâm chỉ đứng yên lặng một bên, không nói tiếng nào.

Mộ đại gia sau khi an tọa lại bắt đầu chỉa mũi dùi sang Uông Tử Lâm “ tiểu huynh đệ này chính là tân hôn phu quân của Phỉ tiểu nương tử?”

Uông Đại Bảo cùng Mộ Thiên Sơn nhìn nhau, kinh ngạc trả lời “ Tiểu Bảo là tân nương tử của ta, chúng ta đã thành thân rồi”

Mộ Thiên Sơn vốn nhàn nhạt mỉm cười nghe tới hai chữ Tiểu Bảo thì nụ cười sâu hơn.

Mộ đại gia hỉ nộ vô thường đột nhiên cười lớn tiếng nói “ Tiểu Bảo? tên rất hay, tên rất hay ah. So với Hương Hương của ta tuy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kỳ lạ”

Thu Địch Phỉ thì suýt chút nữa té xỉu vì tiếng cười quỷ dị mà phóng đãng của Mộ Thiên Sơn.

Thật sự không chịu nổi cảm giác như ngồi trên đống lửa, nàng đành cắn răng nói thân thể không khỏe, xin phép gia gia cho về phòng nghỉ ngơi, thật có lỗi vì đã không tiếp đãi khách chu toàn…

Uông Uyên mặt lạnh đồng ý, lại quay sang giải thích cùng “ Tập tiên sinh”

Thu Địch Phỉ về tới phòng thì cả người giống như không còn chút sức lực nào, uể oải ngồi xuống giường không nhúc nhích.

Mộ Thiên Sơn, đến tột cùng là muốn gì ở nàng?

*****************

Từ buổi tiệc lúc ban ngày cho tới tận đêm khuya, tâm của Tiểu Bảo cô nương vẫn không lúc nào yên.

Không thể không nói công phu tra tấn của Mộ vô thường thật là cao, cái mặt hoa đào của hắn chỉ cần mỉm cười cũng đủ làm cho người ta hoảng sợ, luôn phải phòng bị, chỉ sợ nếu không như vậy thì một khắc sau khi hắn xuất hiện, bản thân đã bị đẩy xuống hố.

Thu Địch Phỉ không muốn bị rơi xuống hố quá nhiều lần cho nên nàng thời thời khắc khắc đều để ý.

Mệt mỏi, cảm giác như trên đầu bị treo lơ lửng một thanh kiếm, có thể tùy thời rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cũng may là tối nay Uông Tử Lâm cực kỳ nghe lời, không nháo chút nào, vừa về phòng đã ngoan ngoãn nằm lên chiếc trường kỷ được cải trang thành giường lớn mà êm đềm đi vào giấc ngủ.

Thu Địch Phỉ tâm vẫn loạn như ma, các dây thần kinh đều tập trung cao độ, sẵn sàng nghênh chiến “Tập tiên sinh” đột nhiên xuất hiện, cho nên dù nàng thấy phu quân biểu ca ngoan ngoãn đi ngủ có không thích hợp thì cũng chỉ nghĩ là hắn mệt mỏi mà thôi, không có quá nhiều tâm tư để hỏi han.

Cho đến canh ba, ngay lúc Thu Địch Phỉ định đi ngủ thì lại bị tiếng động khác thường làm bừng tỉnh.

Âm thanh “ ah..ờ..ách…” liên tục vang lên từ đầu bên kia căn phòng, không ngừn g truyền vào lỗ tai Thu Địch Phỉ.

Thu Địch Phỉ cố gắng tỉnh ngủ, cố gắng phân biệt xem thanh âm đó rốt cuộc là gì

Bề ngoài có vẻ như là một người đang nôn mửa tới tâm tê phế liệt.

Bề ngoài giống như người đang nôn mửa kia là phu quân năm tuổi trên danh nghãi của nàng.

Suy nghĩ cẩn thận, Thu Địch Phỉ vội vàng tung chăn, đi đến bên cạnh Uông Tử Lâm.

Dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn mỹ đang nôn mửa không ngừng.

Thu Địch Phỉ cẩn thận chọn chỗ còn sạch sẽ, đi từng bước một đến bên Uông Tử Lâm, sau đó ngồi lên trường kỷ, vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.

Uông Tử Lâm lúc này như đã nôn hết những gì có trong bao tử, trạng thái y như đang ốm nghén.

Thu Địch Phỉ thấy phu quân biểu ca thảm như vậy liền vội vàng lo lắng hỏi thăm “ Đại Bảo? sao ngươi lại ói thành như vậy? thấy không thoải mái chỗ nào?”

Uông Tử Lâm như không nghe Thu Địch Phỉ nói, tiếp tục nôn, tiếp tục ói…

Thu Địch Phỉ đã từng thấy người ta ói nhưng chưa từng thấy ai ói tới như vậy, nàng đưa tay lên tính lau mồ hôi cho Uông Tử Lâm nhưng vừa chạm vào hai má hắn thì lập tức lắp bắp kinh hãi.

Thu Địch Phỉ cảm giác tay của mình chạm phải mộ đám lửa, hai má của Uông Tử Lâm nóng vô cùng. Trong lúc Thu Địch Phỉ còn chưa hoàn hồn thì Uông Tử Lâm lại nôn mửa lợi hại hơn.

Không chỉ có nôn mửa mà còn thổ huyế.

Uông Tử Lâm bắt đầu ói ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi.

Thu Địch Phỉ nhình thấy cảnh tượng này thì phản ứng đầu tiên là nắm vạt áo Uông Tử Lâm, kích động hỏi “ Đại Bảo, chẳng lẽ mỗi tháng ngươi cũng có mấy ngày bị chảy máu sao? ngươi có đau lắm không?”

Thật ra Thu Địch Phỉ rất muốn hỏi Uông Tử Lâm: ngươi có phải bị người ta cho ăn độc dược rồi không? ngươi có phải mỗi tháng cũng thổ huyết một lần? thời điểm thổ huyết tim của ngươi có đau không?

Chẳng qua Thu tam tiểu thư cho rằng gặp được người cùng cảnh ngộ cho nên quá mức kích động, quyết hỏi cho bằng được, lại hỏi thành ra Uông Tử Lâm giống như là nữ cải nam trang, thành ra mỗi tháng đều hành kinh.

Uông Tử Lâm không trả lời mà tiếp tục ói, Thu Địch Phỉ cũng bình tĩnh hơn, cảm thấy tình trạng của hắn không giống nàng.

Hắn nóng chứ không phải đau.

Thu Địch Phỉ sợ Uông Tử Lâm lại tiếp tục ói, không chừng không chết vì bị thổ huyết mà sẽ hương tiêu ngọc vẫn do ói quá nhiều, không khỏi hoảng loạn, sốt ruột, chẳng quan tâm tới việc nên đưa hắn về giường trước mà vội vàng la lốn “ người đâu, mau tới ah, mau gọi đại phu, gọi thừa tướng gia”

Trong đêm tối yên tĩnh, thanh âm của Thu Địch Phỉ vang lên rất thê lương.