
hí Tô Ái Ái, đồng chí giỏi
thật đấy! còn nói cái gì mà nhiệt liệt hoan nghênh tớ, vậy mà còn không
thèm đến đón tớ!”
Tô Ái Ái ngồi trong thư viện, Âu Dương ngồi bên cạnh đang vẽ những nét đầu tiên của một bức sơ đồ mạch điện, nghe thấy giọng nói oang oang trong điện thoại liền
chống tay lên má mỉm cười nhìn Tô Ái Ái đang luống cuống tay chân
Kỳ thực, Ái Ái không phải là cố tình không đi nên lấy tạm lý do là có chút việc bận phía bạn trai, cớ này tuy rất vớ vẩn nhưng cũng có thể đẩy
Phương Ca đi tàu điện một mình đến đón Liệt Tình,
Tô Ái Ái dùng tay che điện thoại, nói khẽ: “Tớ… ông xã tớ có việc!” Vừa nói xong đã bị Âu Dương cầm bút gõ lên đầu.
Liệt Tình quát ầm ĩ: “Shit! Tớ còn tưởng là quả phụ có bệnh chứ!” Giọng nói
trước sau vẫn cứ oang oang như vậy, “Không cần giải thích nữa, tớ đã
nhìn ra rồi, cậu đúng là một đứa trọng sắc khinh bạn! Nói cho cậu biết,
ông xã cậu và tớ cả đời này tuyệt đối sẽ không qua lại! Có tớ thì không
có anh ta, mà có anh ta thì không có tớ!”
Haiz, cuộc chiến tranh giữa nước Liệt Tình và nước Âu Dương trong lịch sử
dường như đã định trước và bắt đầu nổ ra từ giờ khắc này!
Tô Ái Ái đặt bút xuống rồi làm một cái mặt quỷ với Âu Dương đang mỉm cười
nghe trộm đoạn cầm điện thoại đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi thư viện.
cơn gió nhẹ giữa mùa hè lướt trên khóe mắt đang mỉm cười của cô, lá cây
ngô đồng khẽ rung rung tạo thành một màu xanh lục trước mắt, có một
chiếc máy bay xẹt qua bầu trời xanh thắm, kéo theo một tầng mây trắng
mềm…
Tô Ái Ái dựa lưng lên cửa sổ
bằng kính của thư viện, tấm rèm che bị gió thổi bay phần phật, cô nheo
đôi mắt lại, suy nghĩ: Liệt Tình đã về rồi, tốt quá!
Khi Ái Ái thực sự gặp được Liệt Tình thì đã là kì nghỉ hè, hai người đi dạo phố, địa điểm là : gặp ở chỗ cũ!
Khi Liệt Tình trêu chọc cô trong điện thoại: “Vậy gặp lại ở chỗ cũ” Ái Ái
bật cười, cố gắng che miệng, nói rõ ràng: “Ừ thì chỗ cũ!”
Gặp được một người bạn thân đã ba năm không gặp mà lại hẹn ở chỗ cũ là một chuyện vui sướng biết bao!
Ái Ái nhìn về phía Liệt Tình, Liệt Tình nhìn về phía Ái Ái, tựa hồ không
cần đến những động tác dư thừa, trước cổng trường Thập Trung, liếc mắt
một cái đã nhận ra đối phương.
Liệt
Tình giật nhẹ đường ren trên chiếc áo sơmi ngắn tay màu lá sen của Ái
Ái, đôi mắt mở to trông rất khoa trương: “Chà! Ái Ái, sao càng ngày cậu
càng biến thành thục nữ thế nhỉ?”
Ái
Ái cũng không kém cạnh, đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của
bạn, ngẩng mặt lên rồi nghiêm trang nói: “Liệt Tình, tóc cậu xoăn hơn
trước nhiều, nhưng sao có vẻ đen thêm nhỉ?”
Dừng lại một giây, sau đó hai người cười lên ha hả.
Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn đi dạo phố, vẫn đi ăn kem ly như trước.
Làn da vốn trắng trẻo trước đây của Liệt Tình bị phơi nắng đen đi không
ít,, Ái Ái trêu bạn: “Hình như ở Mỹ bây giờ đang thịnh hành người đẹp da nâu thì phải?”
Liệt Tình nói: “Người đẹp cái con khỉ, đừng nói nữa, là do phải đi kiếm tiền đấy!” Rồi đưa
lưỡi liếm miếng kem rơi ra tay : “Tớ không phải đã kể cho cậu nghe về
người con trai đó của tớ rồi sao? Cứ cuối tháng là hai bọn tớ nghèo đến
phát điên lên, ngay cả tiền đóng bảo hiểm cũng không có, cho nên ngày
nào cũng phải đi ra chợ bán đồ cũ bày sạp hàng với người da đen, tất
nhiên là đôi khi còn phải cởi áo dài tay ra mà phơi nắng để làm việc, à, nhìn đây này, ở đây cũng có…” Liệt Tình kéo cổ áo phía sau xuống cho Ái Ái xem, quả nhiên là một khoảng đỏ ửng rất lớn.
Tô Ái Ái hít vào một luồng không khí lạnh, cúi đầu thấy ly kem đã sắp tan hết vội vàng xúc một miếng,
Cô vẫn rất yên tâm bởi vì giữa cô và Liệt Tình không cần thiết phải đặt
những câu hỏi vừa là đũa giỡn vừa là thăm dò như: “Nè, dạo này sao rồi?” “À, tớ không hỏi cậu cái đó, tớ hỏi chuyện tình cảm của cậu kia! Cuộc
sống tình yêu thế nào? Có gì vui không?”
Đời này, giữa cô và Liệt Tình không cần phải hỏi nhau những vấn đề như thế, bởi vì cô vô cùng tin tưởng rằng Liệt Tình sẽ tự nói cho cô biết, cũng
giống như Liệt Tình vô cùng tin tưởng vào cô,
Thế mà, khi Liệt Tình nhắc đến những tháng ngày gian nan đó của cô ấy, sau
khi nói xong còn rất vui vẻ cười tươi, như thể những việc ấy không phải
diễn ra với cô, lúc đó có phải là cô đang kể ra hoàn cảnh của mình thật
không?
Điện thoại di động của Ái Ái
rung lên, mở ra là tin nhắn của Âu Dương: Ái Ái cô nương, ông xã em
phụng chỉ hầu Lão Phật Gia đi ăn chay, có thấy anh ngoan không?
Khoảng thời gian này năm nào Âu Dương cũng phải đi cùng bà nội lên núi, Tô Ái
Ái mỉm cười, cúi đầu, một tay xúc kem, một tay dùng cả năm ngón gõ bàn
phím
Liệt Tình liếc nhìn cô, cướp
đoạt ly kem trong tay cô, cười nói: “vừa nhìn đã biết là người yêu cậu
rồi, à, tên là Âu Dương phải không?”
Tô Ái Ái gật đầu, hơi hơi xấu hổ, gõ tin nhắn rất nhanh rồi gửi đi.
Cô cướp ly kem về, lườm Liệt Tình đang múc từng miếng kem rất to cho vào
miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn rầu, thực ra cô cũng không
biết bản thân mình bị làm sao nữa, Liệt Tình chỉ biết là có một Âu Dương công tử, biết rằng đôi khi cô vui vẻ cũng c