
bởi vì đó là
chuyện cô nên kiêu hãnh – đã từng thích anh!
Đèn trong vườn trường, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, hai người lướt qua từng cột đèn trên đường.
Phương Ca nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, “Tớ biết!”
Ái Ái cụp mắt xuống, giắt sợi tóc vào vành tai, haiz, cuối cùng thì anh vẫn biết.
Phương Ca dừng bước, vươn tay, vuốt vuốt tóc Ái Ái.
Đôi khi chúng ta nói rằng: Chúng ta đều trưởng thành, học được cách phân
tích một cách đầy đủ, học được cách phân tích một cách lý tính… chúng ta cũng nói: Chúng ta đều đã thực tế hơn nhiều. Nhưng có một vài thứ đã là bản chất thì không thể thay đổi, những rung cảm tận sâu trong nội tâm
cũng mãi mãi không biến đổi.
Cậu
thanh niên này khi nhìn cô, sự ấm áp trong đôi mắt to tròn khiến cho
trái tim cô hơi loạn nhịp, cảm thấy như bản thân đang nằm trong một suối nước nóng êm dịu, những bi thương buồn bã đều tan biến hết. Khi tay anh chạm vào tóc cô, lòng cô như được lấp đầy, đầy đến mức sắp trào ra cả
khóe mắt.
Anh nói: “Tô Ái Ái, cảm ơn
cậu!” “cảm ơn cậu, Ái Ái!” có một chút mềm mại,có một chút chân thành,
dường như có một cánh hoa khẽ chạm vào khóe mắt cô.
Có lẽ sự quen biết giữa người và người là thứ đã được định trước, nhất
định có một số người sẽ đi qua cuộc đời bạn, giống như họ đã nhận một sứ mệnh nào đó.
Ba năm trước, cô đỏ mặt nhìn anh khi hai người đứng ở trước khu giảng đường, ba năm sau, cậu
thanh niên này nói “Cảm ơn cậu!”. Cảm ơn cậu đã từng thích tớ. Đây là
lần thứ hai trong đêm nay anh nói “cảm ơn”
Hoa dành dành đậu trên đỉnh đầu, cô từng oán hận yêu thầm là quá khó khăn
vất vả, cô cũng từng vì anh mà chảy không ít nước mắt, từng vì tình cảm
lưu luyến với anh mà đau lòng rất nhiều… Nhưng giây phút này điều cô
nghĩ đến chính là, lớp mười hai có thể quen biết được anh thật là tốt!
bằng tuổi nhau thật là tốt! Cùng học một lớp thật là tốt! Có thể cùng
học một trường đại học, thật là quá tốt! Đã từng thích Phương Ca, thực
sự, thực sự rất tốt!
Sau đó Tô Ái Ái
và Phương Ca chia tay nhau ở sau khu giảng đường, dưới cái bóng kéo dài
của cột đèn, cô rẽ trái còn anh đi về bên phải…
Chúng ta đứng trên con đường của hạnh phúc, ung dung mà tạm biệt nhau.
Người trong quán internet không nhiều, Ái Ái chọn một góc khuất, gõ số QQ, thấy đôi mắt của Liệt Tình sưng lên vì khóc
Cô nói: “cậu cứ bận việc của cậu, tớ để QQ như thế này, lúc cậu muốn nói chuyện thì gọi tớ!”
Mở di động, nhắn tin cho Âu Dương, đại khái là hôm nay muốn ngủ sớm nên không nói chuyện nữa.
Sau đó, Ái Ái cứ để khung chat QQ ở đó, mở một cửa sổ khác xem phim, một lúc sau thấy icon đôi mắt to tìm tòi của Liệt Tình
Liệt Tình nín khóc và cười: “Ái Ái ngốc, nếu lúc này có một chàng trai đi
qua nhìn thấy cậu mở QQ chat với một cô gái, nói chuyện đến mức say mê,
chắc chắn sẽ bị cậu dọa cho phát sợ!”
Tô Ái Ái đổi bộ phim khác, vươn người lên một cái cười rồi gõ: “Tớ cũng
vậy, tớ đến bây giờ vẫn chưa từng trò chuyện thâu đêm trên mạng với một
cô gái nào, đúng là đáng thương!”
Hai người cùng cười vui vẻ, đều ở trên màn hình máy tính gõ điên cuồng.
Trong cửa hàng, có tiếng súng trong game, có tiếng của phim ảnh, có tiếng
“cạch cạch” của bàn phím, hai người bạn trẻ ấy cách nhau cả một đại
dương nhưng lại ngồi trước màn hình, không nói năng gì, cho dù tất cả
đều đang bận việc của bản thân nhưng cứ im lặng như vậy đã là đủ rồi…
Và buổi tối hôm đó cũng là buổi đêm bình an cuối cùng.
Ngày hôm sau, Tô Ái Ái vẫn chưa bước vào cửa phòng đã nghe thấy giọng đối
thoại cao vút của mấy cô bạn phòng bên cạnh: “Này, có biết không? Đêm
qua có một nữ sinh đã xảy ra chuyện ở công viên Lam Điểu đấy!”
“Nghe nói là gặp phải lưu manh!”
“Hình như không phải sinh viên trường mình, là trường bên cạnh, nhưng nghe nói bạn trai học trường chúng ta.”
“Haiz, ai bảo muộn như vậy còn chạy ra công viên?”
Bàn tay Tô Ái Ái run run đẩy cửa phòng, khuôn mặt trắng bệch của Đường
Đường nghiêm túc nhìn cô: “Ái Ái, Phương Ca bị gọi đến văn phòng của
trường rồi!”
Tô Ái Ái lần đầu tiên cảm thấy con đường đi đến văn phòng dài đến vậy, mặt trời chiếu ánh nắng bỏng rát lên sống lưng cô, làm khô hết tất cả những giọt mồ hôi đã rịn ra trên trán cô.
Cửa văn phòng bị đóng rất chặt, tiếng nói bên trong không ngừng truyền ra
ngoài, tiếng khóc của một người phụ nữ mang theo tiếng gào thét khàn
đặc, như mũi dao găm sắc nhọn: “Tôi đã sớm không đồng ý cho chúng ở
bên nhau, vì sao con gái tôi lại gặp phải chuyện như vậy? nếu như không
phải là thằng ranh này, nếu không phải là thằng ranh này…” câu nói cuối
cùng đã chìm trong tiếng nức nở.
Tô Ái Ái dựa lưng vào tường, mồ hôi trên trán cứ chảy ra từng giọt từng giọt, cô cũng chẳng để tâm đến chúng.
Tiếng nói của một người đàn ông tầm trung tuổi, có lẽ là giáo viên chủ nhiệm
của Phương Ca: “Xin hai vị cứ yên tâm, chuyện này trường chúng tôi nhất
định sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm…”
Tiếng một người đàn ông cao vút: “chịu trách nhiệm cái gì chứ? Chuyện không
may thì đã xảy ra rồi, ông có thể chịu trách nhiệm cái gì đây? Tôi nói
là phải đ