
quẩy trong tay xuống, ôm lấy tay Tô Ái Ái, nói
“Giới thiệu đi, nhanh lên!” Dáng vẻ đó thật giống Quan Lăng trong “Tôi
yêu nhà tôi!” Đôi mắt giống y như hạt đậu nhỏ. Tô Ái Ái nhìn móng tay
đầy dầu mỡ của cô nàng đang bám lên tay mình, cười khổ.
Trong ký túc xá vẫn còn một Tiền phu nhân không tới ăn bữa sáng, vẫn đang
ngủ. Cô ấy là người thành phố S, lúc nhập học cũng là bạn trai lái xe
đưa tới, cậu ta là mẫu người mà con gái thường không thích, kiểu con
trai môi dày, mắt híp. Tô Ái Ái chẳng bao giờ coi trọng những chuyện
này, bất kể cậu ta có thế nào, chỉ cần bên nhau vui vẻ là được.
Tập quân sự đơn giản nhất chính là nghiêm, nghỉ, quay phải, quay trái.
Người hướng dẫn cũng chỉ là một sinh viên, đến giúp mấy cô sinh viên nữ
một lúc mà tai đã đỏ rực lên.
Tháng
chín ở miền nam rất nóng, người hướng dẫn dường như cố ý muốn chỉnh các
cô, phạt đứng ngay dưới ánh nắng mặt trời, đứng mười phút, sau đó tập
quay trái mười phút, cuối cùng là quay phải mười phút. Cừ thật, nhà tay
hướng dẫn này chắc chắn là bán vịt quay, lật qua lật lại, quay rồi lại
quay, giống hệt như quay vịt mặt này rồi quay tiếp mặt kia, khuôn mặt
phơi nắng của cô nàng nào cũng giống như chưng dâu. Trắng trẻo như Tô Ái Ái, dùng lời của Tô Dương mà nói thì chính là bảo lợn chết cũng không
sợ phơi nắng dưới ánh mặt trời, quay đi quay lại cũng khiến khuôn mặt
trắng trẻo trở nên vàng vọt hơn.
Trong lúc tập luyện, Tô Ái Ái nhận được tin nhắn của Phương Ca, muốn giúp Tô
Ái Ái múc nước, mua đồ ăn cho Tô Ái Ái, Tô Ái Ái nhất định từ chối. Cô
biết đó là chủ ý của Liệt Tình, lúc Liệt Tình biết cô và Phương Ca học
cùng một trường đã nói “Đối với anh trai Phương của chúng ta, đừng khách sáo, múc nước, rửa chân, rửa bát, cứ việc. Không chỉ rửa cho cậu mà còn phải tính cả phần của tớ nữa. Rửa cho đến chết thì thôi!”
Lời này là Liệt Tình nói, còn Tô Ái Ái kể cả có mười lá gan cũng không dám
hành hạ Phương Ca như vậy, hơn nữa thanh mai trúc mã của Phương Ca cũng
đang học ở thành phố S, là người dẫn chương trình phát thanh ở trường
bên cạnh. Tô Ái Ái từng nghĩ bản thân mình cũng có duyên phận với Phương Ca, sau rồi mới phát hiện có sự tồn tại của người kia, tâm trạng cũng
trở nên vô cùng phức tạp.
Không biết
có phải Phương Ca có phải cũng nhận được tin nhắn bắt chẹt đó của Liệt
Tình hay không, bị Tô Ái Ái từ chối vài lần, dứt khoát mạnh bạo hơn,
trực tiếp gửi một tin nhắn đến “Tớ ở dưới lầu kí túc của cậu, xuống đây
lấy đồ nè.”
Tô Ái Ái đang cùng thảo
luận với Đường Đường rốt cuộc là Lâm Phong đẹp hơn hay Trần Hạo Dân đẹp
hơn, vừa nhìn thấy tin nhắn kia liền đứng ngồi không yên, lợi dụng lúc
đem tối gió mạnh, chán nản chạy xuống dưới.
Mỉm cười với cô quản lí kí túc, giống như một tên trộm đứng ở cửa hết nhìn
đông rồi lại ngó tây, bị người ta vỗ nhẹ lên vai một cái, Tô Ái Ái lại
càng sợ hơn, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Phương Ca đã đứng ở đó từ lúc
nào, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tĩnh lặng như nước, nụ cười giống hệt
như hôm tốt nghiệp đó, rất quen thuộc, làn da hơi rám nắng khiến đôi mắt càng ngời sáng hơn.
Đứng dưới đèn đường, cả người anh như được dát vàng.
Đây là lần đầu tiên Tô Ái Ái gặp Phương Ca sau đợt nghỉ hè, cô cúi đầu rất
thấp, tim đập nhanh, lại không biết nên nói gì cho đúng.
Phương Ca hỏi: “Tô Ái Ái, cậu khỏe chứ?” Dường như anh không hề cảm thấy bối rối, coi cô như một người bạn thân lâu năm.
Trong lòng Tô Ái Ái đang tự mắng mình tự nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng kì
lạ thế này, ngẩng đầu lên, mỉm cười để lộ ra hàm răng đều như hạt bắp,
còn có một chiếc lúm đồng tiền không sâu lắm, gật đầu nói “Ừ, rất khỏe!” Xoa xoa mặt “Đen đi, béo lên, cũng ham ăn hơn nhiều, phải đi tập quân
sự nên ăn cũng khỏe cực kì!”
Phương Ca cười to, đôi môi hồng hồng cong lên, nhẹ nhàng nói “Cũng may, đen đi không phải là nói dối.”
Trong lòng Tô Ái Ái lệ đang tuôn trào, chàng trai mà cô thích lại chê cô đen, làn da trắng trân quý ơi, mày chạy đâu mất rồi!
Hai người nói chuyện câu được câu mất, nói chuyện về đám bạn trong kí túc
xá, ngành mình học, trường học… Phương Ca dúi chiếc túi trong tay cho Tô Ái Ái, xoa xoa đầu Tô Ái Ái, nói “Tớ đi đây, uống nhiều nước vào!”
Tô Ái Ái lo lắng gật đầu, trèo lên lầu, nhấc chiếc túi lên liền nhìn thấy
trong đó có vài quả lê, màu vàng trơn nhẵn nằm trong chiếc túi plastic
màu trắng, lúc đó cô mới tỉnh lại, chạy tới hành lang nhìn Phương Ca,
chỉ thấy được bóng lưng thẳng tắp của một chàng trai, dần biến mất ở chỗ quẹo dưới cửa.
Tô Ái Ái ôm lấy túi lê chậm rãi ngồi bệt xuống, tựa vào tường.
Thi đỗ vào cùng một trường với Phương Ca, nói chuyện với Phương Ca, Phương
Ca tới thăm cô… Đó là những điều mà Tô Ái Ái cô từng tưởng tượng khi còn học cấp ba với đầy áp lực của thi cử, đó chẳng phải là điều cô tha
thiết mơ ước sao? Vì sao đến hôm nay đạt được rồi, cô lại không biết nên nói gì, không biết nên hành động thế nào? Là bởi vì Liệt Tình đã đi rồi sao? Cô cảm thấy nói gì cũng đều không đúng, sợ nói ra bất cứ điều gì
người ta sẽ nhìn thấu bí mật của cô.
Nữ sinh trên lầu bắt đầu tíu tí