
đó đã hoàn thành.
- Còn cô, cô đi theo anh ấy vì tình yêu?
- Anh Stilman, tôi vô cùng biết ơn anh, đây là chìa khóa nhà anh, chúng ta dừng tại đây thôi.
- Cô đã đổi tên sao, cô Baker?
Suzie dường như cứng họng vì câu hỏi của Andrew.
- Chúng ta làm theo kiểu khác đi, Andrew nói tiếp, nếu tôi hỏi cô học trung học ở đâu, đại học ở đâu, hoặc chỉ cần hỏi nơi cô nhận bằng lái xe, cô sẽ có câu trả lời dành cho tôi chứ?
- Trường trung học Emarson ở Boston, rồi trường Fort Kent, bang Maine, trí tò mò của anh được thỏa mãn rồi chứ?
- Ngành gì?
- Anh là cảnh sát hay nhà báo vậy? Suzie nói với giọng mỉa mai lạnh lùng. Tôi học ngành tội phạm học. Và đó hoàn toàn không phải điều anh đang tưởng tượng đâu. Không có cảnh sát siêu hạng, không có thanh tra mặc áo trắng trong các phòng thí nghiệm công nghệ cao. Tội phạm học là chuyên ngành hoàn toàn khác.
- Điều gì thôi thúc cô chọn con đường đó?
- Một niềm hứng thú hình thành từ khi còn nhỏ đối với việc nghiên cứu hành vi của tội phạm, mong muốn được biết hệ thống tư pháp và các bánh xe liên kết luật pháp, cảnh sát và các cơ quan của chính phủ. Tất cả những thứ đó ở nước ta tạo thành một mớ bòng bong khổng lồ, rất phức tạp để hiểu được ai làm gì.
- Vậy là một sáng đẹp trời cô tỉnh dậy và tự nhủ “Này nhé, mình thật sự muốn biết các mối liên hệ giữa Cơ quan tình báo quốc gia, Cơ quan an ninh quốc gia, Cục điều tra liên bang và đồn cảnh sát khu phố nhà mình”?
- Cũng đại khái là như vậy, đúng thế.
- Chương trình học của cô có cả môn mật mã học sao? Anh vừa hỏi vừa chìa cho Suzie cuốn sổ rơi ra từ cuốn sách mà hôm trước cô đã để quên trên bàn đọc ở thư viện.
Suzie chộp lấy cuốn sổ rồi cất vào túi mình.
- Tại sao tôi chẳng tìm được bất cứ thông tin gì liên quan tới những chuyện đó trên Internet? Andrew hỏi tiếp.
- Thế tại sao anh lục lọi quá khứ của tôi trên Internet?
- Bởi vì cô xấu!
- Xin lỗi, anh nói gì?
- Bởi vì cô khiến tôi thấy tò mò.
- Và giờ tôi đã trả lời anh rồi, tôi không còn khiến anh thấy tò mò nữa?
- Học xong cô có hành nghề tội phạm học không?
- Chúa ơi, anh ta không biết mệt mỏi gì cả! Suzie thở dài.
- Cứ để Chúa ở yên chỗ của ngài ấy đi.
- Vì mục đích riêng tư, thuần túy.
- Một vụ đặc biệt à?
- Chuyện gia đình và chỉ liên quan đến gia đình tôi thôi.
- Thôi được, tôi không quấy rầy cô nữa. Tôi đã nhầm, Dolorès nói đúng, đã đến lúc tôi phải để tâm đến bản thân rồi.
- Buồn cười thật, nhìn ảnh cô ấy trên lò sưởi nhà anh, tôi không hình dung được cô ấy lại tên là Dolorès.
- Cô đoán trật lất, Andrew đập lại và bật cười sảng khoái.
- Dù sao thì anh cũng có thể về nhà được rồi, tôi đã cho cô ấy úp mặt vào tường, cô ấy sẽ không nhìn anh nữa. Và tôi cũng mạn phép mua cho anh một bộ chăn ga mới, tôi đã tranh thủ tân trang cho giường nhà anh.
- Cô thật tốt bụng, nhưng không cần thiết đâu.
- Tôi muốn cảm ơn anh vì lòng hiếu khách.
Và trong khi Suzie đang nói, Andrew hình dung cảnh cô đang trong một cửa tiệm để chọn lựa cho anh một bộ chăn ga; và hình ảnh đó, anh không sao lý giải nổi, khiến anh cảm động.
- Mai cô có đến thư viện không?
- Có thể, Suzie đáp.
- Vậy thì, có lẽ hẹn cô này mai, Andrew đứng dậy chào.
*
Khi ra khỏi nhà hàng, Andrew thấy điện thoại di động của anh vừa nhận được thư mới.
Chào anh,
Mặc dù anh không tỏ ra đáng mến với tôi cho lắm, nhưng lòng ái quốc trong tôi bị những lời nói của anh kích động ghê ghớm đã thôi thúc tôi chứng minh cho anh thấy rằng chúng tôi đang sống bên bờ này của Đại Tây Dương, cùng một thế kỷ với anh, và thậm chí có đôi ba lĩnh vực cùng độ tiến bộ. Nền y học mà chúng tôi đang thực hành ở Pháp, cũng như hệ thống y tế của chúng tôi, là một bằng chứng hoàn hảo cho điều tôi đã nói, có thể sẽ gợi cảm hứng cho một bài báo nào đó của anh. Vấn đề an ninh trong bệnh viện chúng tôi không có gì là kém cạnh so với phía các anh, chắc chắn anh sẽ thừa nhận điều này bởi tôi có đính kèm ở thư đây một số bức ảnh do hệ thống camera giám sát bên ngoài bệnh viện chúng tôi chụp lại. Những bức ảnh này chụp vào buổi sáng khi cô bệnh nhân mà anh quan tâm xuất viện. Chắc chắn anh sẽ ưng ý với độ nét của các bức ảnh và một điều là chúng tôi đã lưu giữ chúng cả một năm qua.
Thân mến.
Tiến sĩ Hardouin.
Andrew mở các tệp đính kèm và chờ cho chúng hiển thị.
Anh nhận ra Suzie nằm dài trên một băng ca được ai đó đẩy vào trong một xe cứu thương. Anh zoom vào bức ảnh vì cũng nhận ra luôn gương mặt của người đàn ông mà hôm trước anh đã nhìn thấy ra khỏi quán Ali.
Andrew mỉm cười với ý nghĩ Suzie có đầu óc ranh mãnh ít nhất cũng ngang tầm với anh, và anh chắc chắn ngày mai cô sẽ có mặt tại thư viện.
*
Anh vẫy taxi, gọi cho Dolorès trên đường đi rồi xuống xe trước cửa tòa soạn.
Cô đồng nghiệp đang đợi anh trong phòng làm việc và đã bắt đầu nghiên cứu những bức ảnh mà Andrew gửi chuyển tiếp cho cô.
- Anh sẽ nói cho tôi biết đây là chuyện quái gì chứ, Stilman, hoặc giả tôi sắp chết vì ngu?
- Cô rút ra được điều gì từ chúng chưa?
- Biển số xe và tên công ty sở hữu xe cứu thương hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ nét.
- Cô đã liên