pacman, rainbows, and roller s
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326011

Bình chọn: 10.00/10/601 lượt.

túi xách. Nếu cô có thể dự liệu những chuyện

sẽ xảy ra sau này, lúc đó cô cũng không cần lưu lại tờ giấy này.

Hồi lâu, mỗi lần Tử Ca nhớ lại lúc ở bệnh viện là trong lòng cô trở nên đau nhức, ván đã đóng thuyền chỉ có thể tự mình chống đỡ, không ai cảm

nhận được nếu mất đi nó cô sẽ thống khổ thế nào.

Tử Ca dọc theo đường đi tiến về phía trước, thật muốn lôi nó xuống

nhưng không được. Trong lòng cô lo lắng, bác sĩ nói thế nghĩa là gián

tiếp quyết định hộ cô rồi.

Đứa nhỏ này, cô muốn cũng được, không muốn cũng được. Đôi khi thật sự

con người ta rất muốn được sống một cuộc sống yên tĩnh, cái cảm giác

ngọt ngào này hoà tan tình yêu ở trong lòng cô mà những thứ trang sức xa xỉ cũng không mua được, nhưng đứa nhỏ đang ở trong bụng cô có dùng cái

gì cũng mua không nổi .

Trên đường đi, Tử Ca đem tờ giấy siêu âm xé nát ném vào trong thùng

rác, khuôn mặt ngẩng lên, cô hít một hơi thật sâu trong lòng dao động.

Tâm trầm trầm, Tử Ca đến siêu thị mua mấy bao băng vệ sinh, rồi sau đó

đi đến tiệm thuốc.

Cô vẫn chưa muốn trở về ngay, cô đi dạo xem qua các thông báo tuyển dụng, cũng có mấy công ty đã mời cô vào làm

Cô muốn mang Tạ Phương rời đi, nếu miệng chỉ ăn không cũng không được , huống hồ, toàn bộ cổ phận của Tạ Phương vẫn đang nằm trong tay Mộ Diễn

nên cô phải chọn cho mình một đường lui thật tốt.

Thời gian gần đây, cô nhất định phải làm Mộ Diễn cảm thấy nhàm chán,

nếu không, đợi khi cái bụng lớn lên nhất định nó sẽ bị phá hủy, mà cô

cũng không thể đẩy mình vào hoàn cảnh này được, đứa nhỏ này, cho dù là

vì chính bản thân cô hay vì lý do khác, cô cũng phải tìm cách giữ lại

nó.

Khi về đến nhà, Mộ Diễn vẫn chưa có trở về, Vương Linh ở trong phòng

bếp làm cơm, Tử Ca lên lầu hai, đem thuốc trong lọ thuốc tránh thai đổ

đi. Tuy nói cô đau bao tử khó có thể tiếp nhận được loại thuốc kích

thích này, mà Mộ Diễn cũng không muốn cho cô dùng loại thuốc này, nhưng

cô lấy lý do không muốn mang thai để uống, Tử Ca tin rằng cô làm chuyện

này là để phòng ngừa ngộ nhỡ có việc gì xảy ra ngoài ý muốn.

Tử Ca thay đổi thuốc, cả lọ thuốc đổ xuống bồn cầu, lúc này cô mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Lúc Mộ Diễn lên lầu là lúc Tử Ca đang ngồi ở

mép giường, hai cánh tay chống trên người, thân thể ngửa về phía sau,

tóc dài rũ xuống, bộ dáng cực kỳ lười biếng, "Mộ Diễn, anh trở lại."

Cô cười đứng lên, khẽ nhếch đầu với tay cởi cà vạt cho Mộ Diễn, môi cô

nâng lên một nụ cười mềm mại, trên gương mặt hiện lên hai cái lúm đồng

tiền, Mộ Diễn sửng sốt một phen những vẫn thuận theo để cô cởi cà vạt

cho mình, đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, "Hôm nay bị gió độc

thổi sao, tôi quen với bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng, lạnh nhạt vô tình

của em rồi, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này khiến tôi không thích ứng

nổi."

Tử Ca liếc anh một cái, "Nếu anh hi vọng em còn giữ nguyên bộ dáng ban

đầu thì em cũng không để ý đâu, thay đổi giống trước là tốt rồi."

"Cũng không hẳn, tôi chỉ tò mò em mới gặp phải chuyện gì rồi hả ? Đột nhiên nghĩ thông suốt?"

Tử Ca tiếp nhận áo khoác của anh treo lên móc, "Nghĩ thông suốt là nghĩ thông suốt , cơm áo gạo tiền em không phải lo, anh nguyện ý cung cấp,

vì cái gì em không tiếp nhận? Ngày nào cũng cãi nhau chán lắm rồi, không bằng cứ tha hồ mà hưởng thụ đi"

Người đàn ông mệt mỏi nằm ở trên giường, ngón tay vò nhẹ mi tâm có chút hứng thú , "Em nghĩ thông suốt thì tốt rồi."

Tử Ca đứng ở một bên nhìn trộm vẻ mặt của anh lại vô tình hiện lên ý

nghĩ khác, cô xoay người đi muốn rời khỏi lại bị anh bắt lấy, hoa mắt

chóng mặt một lúc cuối cùng bị Mộ Diễn đặt ở dưới thân, con ngươi đen

tối được đốt sáng, mắt mang theo ý thăm nhìn cô hỏi, "Hôm nay đã đi đâu

vậy?"

"Không, chỉ đi bệnh viện xem mẹ một chút, sau đó đi dạo một lúc rồi trở về." Tử Ca ngừng thở, cố gắng trả lời một cách tự nhiên , mắt của anh

quá lợi hại, mỗi một lần anh thình lình bắt lấy cô, trong lòng cô đều

dâng lên cảm giác sợ hãi.

Mộ Diễn nhìn chằm chằm thấy cô không nói nữa, buông cô ra nghiêng người nằm ở một bên, "Hạ Hạ. . . . . ."

Tử Ca vểnh tai trực tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông

mày anh đang trói chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản

thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp

máy hồi lâu vẫn không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.

Tử Ca vểnh tai trực

tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một

mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông mày anh đang trói

chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp máy hồi lâu vẫn

không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.

Ngừng một hồi, chịu không được không khí trầm mặc này, Tử Ca đứng lên

đi ra ngoài, mới vừa bước được một bước cổ tay đã bị nắm lấy, Mộ Diễn

bóp chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống,"Sao lại thế này?"

Tử Ca nhìn lòng bàn tay của mình đã được cô thoa thuốc tím, chỉ là tay

thường xuyên ch