
anh không trả lời tin nhắn của em”, Thẩm Tĩnh nũng nịu trách móc.
“Anh không nhìn thấy”, Mạnh Đình Vũ hạ giọng, ngượng ngùng phát hiện ra mọi
người trong phòng đang vểnh tai lên nghe anh và bạn gái trò chuyện, “Có chuyện
gì không?”.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi chiều nay mấy giờ anh tan ca?”
“Anh cũng chưa rõ.”
“Sao anh lại chưa rõ chứ? Không phải anh bảo hôm nay không cần trực sao?”
“Tối qua có một vị khách hàng lớn vừa đến Đài Bắc, có lẽ anh phải tiếp đón ông
ta.”
“Vậy à...”, Thẩm Tĩnh không giấu được nỗi thất vọng.
“Nếu không có chuyện gì, anh sẽ cố gắng về sớm.”
“Vậy nhé, anh nhất định phải về sớm một chút đó”, Thẩm Tĩnh giao kèo.
Mạnh Đình Vũ ấn nút kết thúc cuộc gọi, nhận ra Cao Lệ Na vẫn đang đứng bên
cạnh, nửa cười nửa không nhìn anh: “Bạn gái anh gọi đến à? Gọi đến kiểm tra
sao?”.
“Chỉ hỏi chút chuyện thôi”, Mạnh Đình Vũ nhíu mày.
“Chà, bạn gái anh dính anh thật chắc, hơi tí lại gọi điện đến.”
Mạnh Đình Vũ biết rõ Cao Lệ Na có ý với mình nên mới cố tình châm chọc như thế.
Nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay
lại chuyên tâm với màn hình máy tính.
Cao Lệ Na đứng lặng tức giận.
Cho dù cô chỉ là một cô trợ lý nhỏ nhưng cánh đàn ông trong công ty, không vì
nhan sắc của cô thì cũng vì cái chức chủ tịch của bố cô mà đối với cô hết sức
ân cần. Chỉ riêng Mạnh Đình Vũ, lúc nào cũng hờ hững với cô.
Cô không tin người bạn gái chỉ biết dựa dẫm ỷ lại vào anh kia có gì hay ho!
Xinh đẹp hơn cô, gia đình điều kiện hơn cô ư?
Cô hừ nhạt một tiếng, thấy Mạnh Đình Vũ vẫn không thèm để mắt đến mình thì cảm
thấy mất hứng, lặng lẽ bỏ đi.
Mạnh Đình Vũ tiếp tục lao đầu vào công việc, gần tối, thị trường tài chính bên
châu Âu mới chính thức mở cửa, anh lại càng bận hơn.
Đúng lúc đó điện thoại lại vang lên. Anh liếc qua, là tin nhắn của Thẩm Tĩnh,
anh nhíu mày, cương quyết làm lơ.
“Đình Vũ, cậu xem chỉ số của MATIF chưa? Khó tin thật.”
“Đình Vũ, mình nghĩ chúng ta phải khởi động lại mô hình đầu tư.”
“Đình Vũ, ông Uông đến rồi.”
Đình Vũ, Đình Vũ, Đình Vũ...
Cả ngày trời, anh phải nghe vô số lần gọi, trả lời vô số câu hỏi, quyết định vô
số chiến lược.
Vô cùng mệt mỏi. Có lúc anh cảm thấy mình giống như một con quay, bị chuyền qua
tay hết người này đến người kia, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.
Một người đàn ông muốn thành đạt phải trả một cái giá tương xứng. Anh hiểu rằng
sự nghiệp của mình đang trên đà lên dốc, chỉ cần duy trì được thành tích xuất
sắc hiện nay, sang năm anh sẽ được thăng lên chức chuyên viên đứng đầu phòng
giao dịch này.
Nếu thuận lợi, anh sẽ trở thành Top Leader trẻ nhất của thị trường chứng khoán
Đài Loan.
Đó là tham vọng của anh, vì thế bất luận phải trả giá nào, anh cũng phải leo
lên vị trí đó.
“Đình Vũ.”
Tám giờ tối, Mạnh Đình Vũ đang sắp xếp tài liệu bỏ vào cặp để về nhà thì tổng
giám đốc đột nhiên xuất hiện.
Anh vội quay người: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
“Tối nay rảnh không? ông Uông muốn mời cậu dùng bữa.”
“Mời em sao?”, Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên. Mặc dù ngài Uông là khách hàng lớn của
công ty, nhưng trước nay hành xử rất thận trọng, thỉnh thoảng đến công ty xem
xét tình hình thì hầu như không tham gia tiệc tùng tiếp xúc với ai. “Em tưởng
tối nay ông ấy có việc bận mà?”
“Đúng ra là ông ấy có việc bận, nhưng đã hủy rồi, ông ấy nói hiếm có cơ hội ghé
thăm công ty, muốn cùng hai chúng ta nói chuyện”, tổng giám đốc bật cười vỗ vai
anh, “ông ấy rất thích cậu đó! Bảo cậu là anh chàng giỏi giang tháo vát nhất mà
ông ấy từng gặp”.
“Ông ấy quá khen rồi”, anh lịch sự mỉm cười đáp lại.
“Cậu không cần khách khí. Tôi vừa nhờ thư kí đặt chỗ tại quán Kaiseki, chúng ta
cùng đi.”
Cơ hội tốt thế này, đương nhiên không thể bỏ qua được. Mạnh Đình Vũ lập tức gật
đầu đồng ý, sau đó chợt nhớ ra Thẩm Tĩnh đang ở nhà đợi anh về.
Anh trầm ngâm hai giây, đang định gọi về bảo Thẩm Tĩnh đừng chờ anh nữa, thì
chuông điện thoại lại vang lên.
Quả nhiên là cô ấy.
Anh bắt máy: “Tĩnh, xin lỗi, hôm nay anh phải tham dự một bữa tiệc, có lẽ khá
muộn mới về nhà”.
“Anh phải tham gia tiệc? Sao lại thế được?”, Thẩm Tĩnh vô cùng thất vọng,
“Nhưng hôm nay là...”.
Mạnh Đình Vũ vội vàng cắt ngang, không cho cô cơ hội nói tiếp: “Tóm lại là anh
sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, em ăn cơm trước đi”.
Cúp máy rồi, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt có phần khác lạ của tổng giám đốc:
“Bạn gái cậu hả?”.
“Vâng”, anh có chút ngại ngùng.
“Nghe nói cô ấy bám cậu rất chắc? Thường xuyên gọi điện tra hỏi?”
Sao đến tổng giám đốc cũng biết chuyện này? Mạnh Đình Vũ rầu rĩ. “Cũng không
phải tra hỏi, cô ấy chỉ là muốn biết bao giờ em về nhà thôi”, anh thanh minh hộ
bạn gái.
Tổng giám đốc gật đầu, ra hiệu cho anh thu dọn đồ đạc rồi cùng ông xuống xe.
Hai người bước vào thang máy, tổng giám đốc chăm chú quan sát anh một hồi, sau
mới trịnh trọng lên tiếng.
“Có một việc thực ra tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi, Đình Vũ.”
“Chuyện gì ạ?”
“Mặc dù yêu đương không phải là chuyện xấu, nhưng đàn ông phải quyết đoán một
chút, không thể để phụ nữ c