
về mới biết ông ấy đã lên tiếng phong bế mình, hiện tại không có một nhiếp ảnh gia nào dám hợp tác với mình, không phải mình không tìm những người khác nhưng không ai muốn đắc tội với ông ấy."
Khó trách cô ấy không tìm được người.
Robe - Spacek có thế lực vô cùng lớn, ông ta được xưng là hoàng đế truyền thông cũng không sai, thật sự nếu có người giúp Á Lệ Toa thì chẳng khác nào tự hủy tương lai của mình.
"Cậu là hy vọng cuối cùng của mình". Á Lệ Toa nghiêm nghị nói: "Coi như không vì mình, cậu cũng nên vì chính bản thân mình mà suy nghĩ, cậu có thể buông tha máy chụp hình sao? Đây không chỉ là suy nghĩ của mình mà cũng chính là suy nghĩ của James."
Đường Lâm mím môi không nói.
"Anh ta muốn mình tiện thể nhắn lại lại cho cậu". Á Lệ Toa đứng lên, thành khẩn nhìn cô nói: "Nếu cậu cứ buông tha như vậy đó chính là thua, trốn tránh nó không bằng đối mặt nó, cậu sẽ phát hiện kỳ thật nó sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng."
* * *
"Tôi tưởng là anh sợ chó."
Nhìn thấy chú chó đáng yêu trong phòng khách, Ban Đốn không nhịn được ngồi xổm xuống vừa gãi gãi cổ và lỗ tai nó vừa tò mò nhìn Adam.
"Không phải tôi sợ." Adam trừng anh ta.
"Ừ! Đúng rồi anh không sợ chỉ là không thích." Ban Đốn đứng lên, sửa lại cho đúng.
Mặt Adam không thay đổi ngồi xuống ghế sô pha, lấy bút ra cũng không nhìn anh ta mang đế tài liệu gì liền ký tên lên đó.
"Anh không xem qua sao?" Ban Đốn thấy vậy không đồng ý nhíu mày, "Anh không sợ tôi bán công ty của anh sao?"
"Công ty này vốn không phải của tôi." Vẻ mặt Adam lạnh lùng, vừa ký tên vừa nói: "Tiền vốn không phải của tôi, người quản lý công ty cũng không phải tôi."
"Công ty này đương nhiên là của anh." Ban Đốn cau chặt mày, nghiêm mặt nói: "Có lẽ ban đầu tiền vốn là của cha anh, nhưng lợi nhuận có được là do bán phần mềm của anh, tôi chỉ được giao phó đến đây quản lý mà thôi."
"Phần mềm không phải mình tôi viết."
"Đúng, chỉ là phần mềm bán được nhiều nhất đều do anh viết." Ban Đốn giật giật khóe miệng nói.
Adam liếc anh ta, không nói gì nữa, chỉ là ký tên lên phần tài liệu cuối cùng, sau đó đóng lại, trả toàn bộ lại cho anh ta.
Ban Đốn đưa tay nhận lấy, trước khi đi nhìn về phía cửa phòng ngủ, không nhịn được quay người lại hỏi: "Anh có quan hệ gì với cô gái ở đây?"
Adam khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện này không liên quan đến anh."
Ban Đốn đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, "Bạn cô ấy làm việc cho tòa soạn, lại phụ trách tạp chí nhiều chuyện, trừ khi anh muốn những thứ này lên trang bìa, nếu không nên chú ý một chút."
"Anh nói xong chưa?" Adam lạnh lùng cảnh cáo.
"Chưa." Ban Đốn nhìn thẳng anh: "Cha anh muốn tôi chuyển lời cho anh, lễ giáng sinh muốn họp mặt gia đình, nếu anh không quay về ông ấy sẽ đến đây. Lời tôi đã chuyển anh muốn làm sao thì làm."
Nói xong anh ta còn vỗ vỗ đầu Kiều Khả, mới cầm tài liệu xoay người rời đi.
Đáng ghét! Cái lão già chết tiệt kia.
Adam trừng mắt đóng cửa lại, không nhịn được thầm mắng.
Khi anh còn bé việc gì cái lão già kia cũng quản, giờ lão bất tử đã về hưu nhưng không biết có phải cuộc sống rất nhàm chán hay không lại bắt đầu trông đông quản tây.
Khấu ca thì nói gì cũng không động, Lam Tư thì không nghe những gì lão già nói, căn bản Alex không cho ông ta nói còn Hawke thì xem lời nói của ông ta như gió thoảng qua tai, con mẹ nó xui xẻo nhất chính là con út anh đây.
Trước kia một năm anh không nói chuyện với lão già chết tiệt đó được vài câu, bây giờ đụng tý là lão già kia lại gọi điện cho anh nói là nhớ anh, anh lại không thể không bắt máy vì lão già kia có bệnh tim.
Nếu không phải mùa hè năm ngoái anh tận mắt thấy lão già lên cơn đau ngất đi thì anh thật hoài nghi không biết có phải lão giả bệnh vì muốn khiến mọi lời nghe theo lời lão hay không?
Năm ngoái Alex cũng theo chân Khấu ca và Hawke cưới vợ, không biết tại sao ba người phụ nữ kia lại cùng một giuộc với lão già, rõ ràng các cô ấy cùng tuổi với anh thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn anh, lại dùng thân phận chị dâu vênh mặt hất hàm sai khiến anh.
Vừa nghĩ tới khi về nhà lớn đối mặt với ba người họ thì anh liền cảm thấy nhức đầu, anh tình nguyện đón giáng sinh ở đây, ít nhất nơi này cực kỳ yên tĩnh.
Bầu trời buổi chiều giống như một quả cầu lửa thiêu đốt trên đường chân trời.
Xe tải chạy băng băng trên thảo nguyên đầy cát bụi, đất đai khô nứt, nhìn phía xa chỉ thấy một mảnh màu trắng, sau đó xe dừng lại.
Cô và người đồng hành bước xuống xe, đây là một thôn xóm cách xa thành thị, trong có mấy ngôi nhà xây bằng đất, xung quanh yên tĩnh, gà không có, chó cũng có, khắp nơi đều im lặng.
Lâm...
Có người gọi cô, cô xoay người lại, nhóm người đồng hành đang chuyển đồ trên xe xuống, người gọi cô là James, cô đi về phía anh ta đang đi lại bị một mùi hôi gây chú ý, mùi này được truyền tới từ mấy nóc nhà bằng đất kia, cửa căn phòng mở không quá nửa, bên trong có một đứa bé ngồi trên chiếu dựa lưng vào tường, cô dừng lại đưa tay mở cửa rộng ra thêm chút nữa.
Lâm...
Đứa bé kia gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bụng hơi lồi ra, đôi mắt to đen