Polly po-cket
Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu

Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323081

Bình chọn: 8.5.00/10/308 lượt.

ôi đã thấy." Anh nói.

Đột nhiên cô không biết nên nói gì, sau đó anh đưa tay nhận lấy đĩa bánh trong tay cô, xoay người biến mất phía sau cánh cửa inox.

"Này –" cô ngẩn ra, chậm nửa giây so với cánh cửa kia, khi cô gọi anh cánh cửa đó đã khép lại .

Không thể nào? Người đàn ông này lại bỏ cô ở đây sao? Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là khách? Anh tại sao có thể xoay người bỏ đi như vậy chứ?

Cô không thể tin được nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như cứ nhìn lâu thì anh sẽ xuất hiện vậy.

Thật là thật là quá đáng! Cái người này không có lễ phép! Khốn kiếp, Trư Bát Giới.

Cô lại nhìn thấy con “mèo lớn” trên tường, sau đó mới phát hiện không biết lúc nào thì mình lại bắt đầu đi qua đi lại, cô nhìn chằm chằm con sư tử kia, buồn bực đứng lại, dừng lại thói xấu này.

Mắt của anh màu hổ phách, giống màu mắt của con sư tử này.

Cô chú ý tới tư thế cùng động tác của anh cũng rất giống, dĩ nhiên anh không đi bằng bốn chân, mà đó là đó tư thế ung dung và động tác ưu nhã.

Một mãnh nam vạm vỡ tại sao lại có thể có tư thái ưu nhã như vậy, anh cũng giống. . . . . . giống một tên thô lỗ và cứng nhắc!

Hơn nữa, người đàn ông đó lại tập cơ ngực để có bộ ngực to lớn như vậy làm cái gì? Hại tầm mắt của cô không biết nhìn vào đâu.

Đúng là tên đáng ghét mà!

Cô xoay người tính rời khỏi đây, lại nhìn thấy cánh cửa kia không tiếng động mở ra, người đàn ông kia đi ra, một tay cầm dao cắt bánh, tay kia cầm đĩa và nĩa.

Cô ngây ngẩn cả người, đi theo mới phát hiện phía sau cánh cửa kia là thang máy.

Anh ngồi vào trên ghế sa lon, lấy một miếng bánh nhỏ trên đĩa đưa cho cô.

Đường Lâm dại ra, theo phản xạ đưa tay nhận lấy.

Anh lại lấy một miếng khác cho mình, mở ti vi, xem tin tức của kênh CNN và bắt đầu ăn, không liếc nhìn cô một cái.

Trong lúc nhất thời, cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.

Đối với sự tồn tại của cô người đàn ông này làm như không thấy, lại nhìn miếng bánh ngọt trên tay mình, cô hơi chần chờ, rồi dứt khoát đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.

Ti vi không ngừng phát những tin tức mới nhất trên thế giới, anh trầm mặc ăn bánh, cô mới ăn hai miếng, anh đã giải quyết xong cái trên tay, rồi lấy cái tiếp theo.

"Anh tên là gì?" Khi ăn được một nửa, cô không nhịn được mở miệng hỏi.

Anh liếc cô một cái, "Adam."

"Tôi tên là Đường Lâm." Cô nhìn chằm chằm màn hình TV nói.

"Cô đã nói qua ."

"Thật sao?"

"Ừ."

Cô không nói gì nữa, anh cũng không, sau mấy phút, chỉ còn âm thanh tin tức của ti vi vọng trong không khí.

Lúc xuất hiện quảng cáo thức ăn cho chó, cô nhớ tới lời nói của cô nhân viên phòng khám thú y, buộc miệng hỏi, "Tại sao anh lại trả tiền thuốc cho Kiều Khả?"

Anh không biết Kiều Khả là ai, nhưng anh đoán là con chó kia. "Đúng lúc đi ngang qua thôi."

Cô lại trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Cám ơn, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền thuốc cho anh."

"Nó không phải là chó của cô." Cô không cần thiết phải nói cảm ơn với anh, anh cũng không để ý số tiền lẻ này.

"Sắp là của tôi rồi." Cô nhìn anh ăn hết miếng bánh cuối cùng, gần như là lầm bầm làu bàu nói:

"Hai ngày trước tôi có liên lạc với người chăm sóc nó, mới biết Kiều Khả là chó dẫn đường, hôm đó thừa dịp chủ nhân của nó đến bện viện tái khám, họ mang nó đến công viên đi dạo, ai ngờ sau khi nói chuyện phiếm một lát lại phát hiện nó mất tích, bọn họ không nghĩ tới nó lại bị tai nạn, tôi đoán nó là muốn tự mình đến bệnh viện để tìm chủ nhân, lại bị cái người vượt đèn đỏ kia đụng phải. Bác sĩ nói tuy vết thương nó đã lành, nhưng vì sợ hãi, nên không thể dẫn đường được nữa, tôi muốn nuôi nó, nhưng thủ tục còn có chút vấn đề."

Anh không nói gì, chỉ xem tin tức trên ti vi, sau đó ăn miếng bánh cuối cùng.

"Ăn ngon không?" Cô hỏi anh.

"Ừ." Anh trả lời.

Người đàn ông này thật sự không biết cách nói chuyện, nhưng nhiều lúc cô phát hiện, thật ra anh không có ác ý , chẳng qua là anh không nói lời nào cùng vẻ mặt lạnh nhạt khó tránh khỏi làm cho người khác hiểu lầm. Mặt dù không thể nói là anh đẹp trai, nhưng cũng không khó nhìn, gương mặt góc cạnh, khiến anh thoạt nhìn rất có cá tính .

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, bánh anh cũng ăn xong rồi." Cô đứng lên, khẽ mỉm cười, cầm cái đĩa ban đầu đựng bánh trên bàn lên, đi về phía cầu thang. "Cái này tôi mang về, còn dao và nĩa kia liền làm phiền anh."

Cô ngừng lại ngay cầu thang, bởi vì bên dưới cái cài thang xoắn ốc này vẫn là một mảnh tối đen.

"Xin lỗi, nhưng mà –" cô xoay người lại muốn hỏi anh có thể mở đèn lên không, ai ngờ anh lại đi đến ngay sau cô từ lúc nào không biết, cô không đoán được rằng anh sẽ cùng đi đến đây, nên sau khi xoay người liền đụng vào anh, cô hốt hoảng lui về phía sau, muốn giữ thăng bằng, lại cô quên rằng phía sau mình là cầu thang, dưới chân một khoảng không, cô kêu lên thất thanh.

"A –"

Nhanh như tia chớp anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở về.

Đường Lâm ôm chặt lấy cái cổ tráng kiện của anh, dọa cô sợ đến mặt trắng bệch, cái đĩa trên tay rơi xuống cầu thang thành mảnh vụn, những mảnh vụn lăn xuống tầng hai, tiếng leng keng vang lên liên tiếp không ngừng, một lúc lâu