
un. Nôn──
Cô rên rỉ nằm lại trên giường, cảm giác hắn ở bên cạnh tới tới lui lui, giúp cô lau mặt, lấy nước cho cô uống,
sau đó rửa sạch chỗ cô nôn ra.
Hắn làm xong việc, cô lại quấn quít lấy hắn, cuối cùng giãy dụa.
Không cần đi, nói chuyện phiếm với tôi. Tôi có nói cho anh hay không, tôi hôm nay thực vui vẻ, thật sự thực vui vẻ. Cám ơn anh đi cùng tôi. Cám ơn.
Ccô nói xong liền đưa tay kéo hắn lại, dâng lên đôi môi đỏ mọng, dùng sức hôn hắn một chút.
Hôn? Hôn? Hôn?
Cô tối hôm qua thật sự có hôn hắn sao? Thật sự giở trò với hắn, giống như sắc nữ lang,đem đậu hủ của hắn ăn hết?
Úc, trời ạ, làm cho cô chết đi!
Tỉnh Vu Hi ôm đầu, hối hận muốn chết.
Cô tối hôm qua rốt cuộc đã làm những chuyện ngu xuẩn gì nha?
Nếu rượu có thể khiến cô say đến mức
không biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì, vì sao không hủ hóa luôn
trí nhớ của cô, để cho cô có thể quên hết những chuyện ngu xuẩn đã làm
khi say rượu đó đi?
Trời ạ, cô thật sự muốn chết. Sau khi ra khỏi phòng này,cô nên dùng cái bộ dạng gì để đối mặt với hắn đây?
Úc, làm sao bây giờ? Cô sắp nổi điên!
Điên? Đúng rồi, giả ngu!
Dù sao hắn cũng không biết sau khi tỉnh rượu cô có thể nhớ rõ mọi việc, chỉ cần giả ngu làm bộ cô cái gì cũng
không nhớ rõ, không phải tốt lắm sao?
Đối, chỉ cần đánh chết cũng không thừa nhận chuyện mình đã làm,hắn có thể nói gì cô.
Ân, liền làm như vậy đi.
Nếu đã quyết định, lập tức từ trên
giường đứng dậy. Cô lấy tay vỗ vỗ mặt mình, muốn chính mình tỉnh lại,
chuẩn bị ra chiến trường.
Đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, ngoài
cửa cảnh tượng càng thêm chứng thực trí nhớ của cô. Nơi này quả nhiên là lầu sáu của nhà trọ tám lầu, nhà của vị mãnh nam tiên sinh Quan Hàm Tư
kia.
Nghĩ đến mãnh nam lại nghĩ đến cơ thể rắn chắc của hắn── “Ba!”
Cô đột nhiên đưa tay dùng sức tát chính mình một cái, cố gắng xóa sạch những suy nghĩ đó trong đầu. “Tỉnh?”
Dọa?!
Không nghĩ tới thanh âm của hắn lại đột ngột vang lên phía sau mình, Tỉnh Vu Hi bị dọa cả người đều nhảy dựng
lên, nhanh chóng xoay người nhìn hắn. “Ách, hơ── hi.” cô lộ ra vẻ mặt xấu hổ cười, đối diện với hắn hơi bối rối chút.
“Cô cảm thấy thế nào?” hắn đi về hướng
cô, vẻ mặt quan tâm. “Nếu cảm thấy vẫn không thoải mái, tôi giúp cô mua
thuốc giải rượu. Cô muốn uống không?” “Tôi không sao.” cô nhẹ mân vạt áo,
sau đó sửa lấy ngữ khí do dự, thật cẩn thận nhìn hắn mở miệng hỏi: “Xin
hỏi, tôi vì sao lại ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Cô không nhớ rõ?” hắn nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội lại có vẻ mờ mịt khó hiểu. “Chuyện tối hôm qua cô còn nhớ rõ bao nhiêu?” “Tối hôm qua sao?” cô hơi hơi nghiêng
đầu, ra vẻ thật sự hồi tưởng lại. “Tôi chỉ nhớ rõ chúng ta ăn xong cơm
chiều , trên đường về nhà ghé qua quán bar, sau đó uống một chén rượu,
sau đó... ân,” cô lấy tay nhu nhu trán, sau đó lại lần nữa lộ ra vẻ mặt
xấu hổ đối hắn cười cười, “Sau đó tôi không nhớ rõ.” “Cô thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?” hắn nhìn cô không chuyển mắt, đáy mắt hiện lên một chút hoài nghi. “Ân.” cô bất động thanh sắc tiếp tục
giả trang vô tội, sau đó lộ ra biểu tình lo lắng.“Có phải hay không đã
xảy ra chuyện gì? Tôi say rượu? Sau đó có làm ra chuyện gì mất mặt hay
không?” “Không, không có.” xem cô lo lắng như vậy, hắn lập tức lắc đầu nói. “Thật vậy chăng?” “Thật sự.” hắn cam đoan gật đầu nói.
Cô đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối hắn mỉm cười xinh đẹp. “Thật tốt quá.” cô nói.
Nhìn cô cười xinh đẹp động lòng người,
Quan Hàm Tư thiếu chút nữa không ngăn được xúc động muốn mở miệng hướng
cô cầu yêu, hỏi cô có nguyện ý hay không lấy kết hôn làm điều kiện tiên
quyết để cùng hắn kết giao. Thiếu chút nữa.
Bình tĩnh một chút, Quan Hàm Tư. Hắn
cảnh cáo chính mình, nếu ngươi thật sự làm như vậy nhất định sẽ dọa cô
ấy bỏ chạy. Ngươi không nghĩ còn chưa có bắt đầu truy cô ấy, đã bị một
đấm knockout đi?
Nghĩ vậy một chút, hắn nhất thời lập tức bình tĩnh lại, bởi vì hắn tuyệt không muốn mình táo bạo tiến tới khiến cô khiếp sợ.
Hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào hay việc gì phá hư tất cả, trong đó đương nhiên bao gồm chính hắn.
Nhất là chính hắn. “Cô đã đói bụng đi?” hắn mở miệng nói, “Tôi vừa làm một ít bồi căn cùng đản (đừng hỏi ta là món gì,ta không tìm thấy T_T ) , nếu không chê, có muốn ăn một chút hay không?”
Nói xong hắn mỉm cười xoay người vào
phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng hai đĩa bồi căn cùng bàn trứng
chần nước sôi đi ra, trực tiếp đi đến bàn ăn, đặt lên bàn sau mới quay
đầu nhìn về phía cô.
“Có phải chỉ có bồi căn cùng đản, ăn không vô hay không? Nếu đúng vậy…” “Không, không phải.” cô lập tức lắc đầu, sau đó đi về phía hắn.
Hắn trước kéo ghế cho cô, để cô ngồi xuống. (Ca chu đáo ghê ha ^^)
Trên bàn cơm trừ bỏ bồi căn cùng trứng
chần nước sôi hắn vừa mới bưng lên, còn có một đĩa bánh kẹp nướng bơ,
cùng với một lọ sữa tươi. “Uống sữa tươi sao?” hắn hỏi.
Cô gật gật đầu.
Hắn lập tức rót sữa, đưa tới trước mặt cô. “Cám ơn.” “Thật có lỗi, bởi vì ở nước Mỹ đã mười mấy năm, cho nên đã có thói quen ăn sáng k