
u, đối phương mới miễn cưỡng gật đầu, chỉ là tiết lộ tin tức cảnh báo cô, nếu không tích cực thu thập “chứng cứ”, thì khả năng thất bại là rất lớn.
“Tôi thật sự cảm thấy, bình thản chọn lựa kết thúc, không giày vò nhau mới là kết cục tốt nhất, nhưng rất hiển nhiên, anh ta không cho là như vậy” Có thể đến bây giờ anh vẫn cho rằng, cô chỉ là đang giận hờn, chỉ cần cho cô thời gian bình tĩnh trở lại, cô sẽ trở về.
Cô có thể không oán, không hận, từ từ bình tĩnh xốc lại cảm xúc của mình, lựa chọn kết thúc, nhưng anh không cho.
Anh rõ ràng là đang ép cô.
Ép cô... làm tổn thương anh...
Chính vì như vậy, cô rất thường cảm thấy, nỗi tức giận trong lồng ngực cứ mãi không thể tiêu tan.
“Thật buồn cười, yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, mới phát hiện chúng tôi không hợp nhau.” Cô cười khổ sở.
Trên đời này, chẳng có cặp đôi nào trời sinh đã hoàn toàn hợp nhau.
Cô luôn nghĩ, cá tính anh rất mạnh, cô có thể đi chậm lại, hai tính cách có thể bổ sung cho nhau, mâu thuẫn có thể cố ý cho qua, chỉ cần cô có lòng, họ vẫn có thể tiếp tục đi chung đường.
Nhưng, quả nhiên, trọng tâm của vấn đề là ở chỗ, chỉ cần cô có lòng...
Thì ra, mọi thứ trước đây đều là vì cô “nhường”, mới có thể chung sống hạnh phúc đến bây giờ.
“Tôi rất tức giận, chỉ là chính mình cũng không biết mình đang tức giận điều gì.”
Tức giận anh không chịu buông tay? Tức giận vì anh ép người quá đáng? Tức giận vì anh không từ thủ đoạn?
Nói xong, lồng ngực cô giải toả được rất nhiều buồn bực.
Nghe cô nói xong, cậu không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ thản nhiên hỏi, “Ăn khuya với tôi nhé?”
Cô nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được.”
Tối đó, cô cuối cùng cũng ăn được một chút.
Thấy khẩu vị của cô có chuyển biến tốt, cậu bỗng nhớ ra gì đó bèn nhắc cô: “Chức Tâm, chị sau này đừng nói hộ tôi nữa nhé.”
Cô hơi khựng lại.
“Những lời nhắn gửi trên blog đó tôi đọc hết rồi, cám ơn sự ủng hộ của chị, nhưng thật sự không cần đâu.” Cậu cười nhẹ.
Cậu lên mạng nhìn thấy một người tên XIN cố sức nói tốt cho cậu, kêu gọi các fan ủng hộ cậu, dù bị rất nhiều người ném đá, công kích nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Ngốc thật.
“Tính chị bề ngoài thì rất điềm đạm, nhưng thật ra là dạng người rất dễ xúc động. Tôi sợ chị trong rất nhiều chuyện, nhất thời không kịp điều chỉnh cảm xúc, nhất thời xúc động sẽ dẫn đến sai lầm lớn.” Cậu lo lắng.
* * *
Hôm nay là ngày phát lương, Từ Nhân Thư tìm đủ mọi lý do, lắp bắp mời cô cùng đi ăn.
Cô suy nghĩ một lát, gọi điện thoại báo cho Cảnh biết mình có hẹn.
Vì để cảm kích, cô quả thật nên mời Từ Nhân Thư một bữa mới phải.
Chỉ là, đối phương lại màu mè dẫn cô đến một nhà hàng Pháp sang trọng, tim cô bỗng nhói lên một cái.
“Lão đại, tuy là tôi tự nguyện mời anh đi ăn, nhưng anh cũng đâu cần phải ác vậy chứ!” Cô nói đùa.
“Không không, hôm nay tôi mời, lần sau đến lượt cô mời, được chứ?!” Anh ngại ngùng huơ tay.
Có lần sau nữa sao? Chẳng lẽ lần trước cô nói chưa rõ ràng sao?
Rõ ràng vẫn là người trong ký ức, tâm trạng cô bỗng chùng xuống.
Đã cưỡi lên lưng cọp rồi, khoé môi cô khiên cưỡng nở nụ cười, đi theo chiêu đãi viên đến chỗ ngồi gần cửa sổ.
Khung cảnh trong nhà hàng Pháp này vô cùng tao nhã, hài hoà rất thích hợp cho các cặp tình nhân.
Chỉ là, cô không thích các nhà hàng Pháp ở Trung Quốc.
Hai năm trước cô và Hứa Ngạn Thâm từng đến Pháp.
Nhà hàng Pháp ở đó, khung cảnh bên trong sang trọng, trang nhã và lôi cuốn lạ kỳ, mùi hải sản thơm nức biến ảo trong căn bếp bằng kính trong suốt sang trọng và đầy ma lực, cùng với mỹ tửu lâu năm, bạn như lạc vào cõi thiên thai.
Còn nhà hàng Pháp ở Trung Quốc học được phần tinh tế nhưng không học được cái không gian lãng mạn dạt dào đó.
Cô vừa yên vị, nhân viên phục vụ đã mang thực đơn đến, vừa ngước mắt lên, cô bị bóng người cao ráo ngồi quay lưng với cô ở bàn kế bên làm cho sững sờ.
Thật trùng hợp.
Dù chỉ là dáng người phía sau, cô cũng có thể nhận ra.
Đối diện anh là một người phụ nữ, lưng anh vừa khéo che khuất tầm nhìn của cô, khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ đó.
Chỉ thấp thoáng nhìn thấy mái tóc uốn bồng bềnh gợi cảm.
Cả người cô cứng đờ, suy nghĩ xem có nên đổi địa điểm không.
Nhưng, động tĩnh quá mạnh, cô sợ sẽ càng tồi tệ hơn.
“Cô muốn ăn gì?” Từ Nhân Thư hỏi cô bằng giọng rất dịu dàng.
“Ăn gì cũng được.” Cô qua quýt.
Thứ cô muốn nhất bây giờ là không kinh động đến bất kỳ ai, bình thản ra khỏi đây.
Từ Nhân Thư tự chọn vài món ngon.
Toàn bộ sự chú ý của cô, không thể kiềm chế đều dán chặt vào chiếc bàn phía trước.
Anh hình như đang bàn công việc, đẩy một hợp đồng về phía đối phương, “Em xem đi, nếu phương án không có vấn đề gì, chúng ta sẽ hợp tác như thế nhé.”
“Hứa Ngạn Thâm, anh có cần phải nghiêm túc thế không?” Người phụ nữ đối diện với anh, làm ra vẻ rất tức giận, “Chẳng lẽ đã chịu mời em ăn bữa cơm, anh không để em ăn ngon miệng được sao?”
Dù giọng người phụ nữ đó không cao, nhưng không khí nhà hàng trang nhã đến quá tĩnh lặng, nên đã lọt vào tai cô.
Cả người cô chấn động, mắt thất thần.
“Ăn nhiều một chút.” Bên cạnh cô, Từ Nhân Tư vẫn ân cần